Truyện 12 chòm sao

Dành cho những bạn thích đọc truyện, thích viết truyện về 12 chòm sao
 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập


|
Bookmarks

TÔI KHÔNG PHẢI LÀ CÔNG CHÚA ~ KAWI ~ PHẦN 5

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Tue Dec 25, 2012 8:30 am
Anonymous
Khách vi
ღ Khách viếng thăm ღ

Cấp bậc thành viên
Danh vọng:
%/1000%

Tài năng:%/100%

Liên lạc

Thông tin thành viên
» Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: TÔI KHÔNG PHẢI LÀ CÔNG CHÚA ~ KAWI ~ PHẦN 5


Khuôn mặt Bảo tái nhợt lộ rõ vẻ sợ hãi, nó cũng thế! Sao cơ? Tông xe? Cậu tông người ta ư? Có ai bị thương không? Nặng hay nhẹ? Cậu lỗi hay người ta lỗi? Nặng… nặng lắm… nằm một đống giữa đường… máu me bê bết… Cả lớp hoảng loạn, nó thì trợn tròn mắt, không thể đứng ngoài được nữa, nó chạy đến, cầm chặt lấy tay của Bảo:

- Có thật như vậy không? Tại sao lại có thể như thế được?

- Thật…

- Vậy giờ họ ở đâu? Sao không đưa đi cấp cứu mà còn chạy vào đây làm gì?

- Không đưa kịp nữa rồi...

Cả lớp hét toáng lên, đứa nào đứa nấy nhìn nhau đầy khiếp sợ, nó thì nhìn chằm chằm vào Bảo, ánh mắt không thể bi đát hơn.

- Nam hay nữ, già hay trẻ? – Nó hỏi bằng giọng thảm sầu, Bảo thoáng ngạc nhiên.

- Cũng không biết nữa...

Sao lại không biết, con người chứ có phải con chuột đâu mà không biết là nam hay nữ chứ? – Nó nổi khùng hét toáng lên.

- Thì là chuột mà! – Cậu lớp trưởng thản nhiên. Và nó cùng cả lớp như đang rơi tự do trong không khí!
Bảo phá lên cười, cả lớp vẫn ngơ ngác nhìn nhau. Sau một phút trấn tĩnh, tất cả đã hiểu ra, đó đều là trò của lớp trưởng!

- Thằng điên này, mày hết trò rồi sao mà bày ra cái này dể doạ con họ hả? Đồ không có tim!

- Ai bảo mình bịa, sự thật là thế mà, mình đi học trễ, gấp quá nên không chú ý mới cướp đi sinh mạng của hai chú chuột tội nghiệp, không biết là o chuột hay cậu chuột nữa.

Cả lớp cũng phá lên cười, không ngờ lớp trưởng ít nói hằng ngày cũng biết pha trò! Riêng nó thì thấy không vui tí nào, nó lẳng lặng quay trở vể bàn học. Lần đầu tiên trong đời tim nó đập mạnh như thế. Ấy vậy mà sự lo lắng của nó chỉ là trò công cốc. Thật là…

Vào giờ học. Nó vẫn còn cảm thấy khó chịu xen lẫn xấu hổ, hành động quan tâm quá đáng vừa rồi của nó trước mặt Bảo không biết có làm Bảo chú ý đến không, nó mong là không, càng mong càng tự trách cái tính bộp chộp của mình.

Bỗng chiếc áo khoác của Bảo trong cặp nó bị rơi ra, nó cúi xuống nhặt lên một cách nhanh nhất có thể, nhưng Tuyết đã nhìn thấy:

- Áo của ai thế? Mình trông quen quen, hình như không phải của cậu?

- À ừ… (nó lúng túng)… của mình ấy mà…

- Vậy sao? – Tuyết hỏi với vẻ nghi ngờ. Nó không nói gì, quay mặt lên bảng, Tuyết cũng biết ý nên thôi không hỏi nữa.


Giờ ra chơi, lớp vắng người. Nó lấy cái áo trong túi tiến lại chỗ của Bảo.

- Nè! Trả cho cậu! Cảm ơn vì đã giúp tôi!

- Không sao! Không cần phải khách sáo như thế! – Bảo cười.

Nó cũng cười nhẹ. Không biết nói gì thêm, nó quay gót định bước về chỗ ngồi.

Bỗng Bảo níu tay nó lại…

- Cậu không định trả ơn cho tôi sao?

- Trả ơn??? – Nó ngạc nhiên.

- Nếu cậu thấy khó thì thôi!

- Không! Tôi cũng không thích nợ người khác, cậu muốn tôi trả ơn cái gì đây? - Nó mạnh giọng.

- Ra về cậu đợi tôi rồi biết thôi.

- ???

Nó thắc mắc, nhưng cũng không hỏi thêm nhiều. Nguyên nhân là vì nó còn chuyện chưa giải quyết.
Nó chạy lại chỗ ngồi lấy chiếc cặp lộn chủ rồi phóng nhanh ra cửa đi tìm Lê Thái.

- 12A1! Đây rồi! – Nó lẩm bẩm. Sau một hồi thu hết can đảm nó mới dám hé mặt vào cửa lớp gọi một cô bạn ngồi bàn đầu hỏi nhỏ:

- Cho mình gặp Lê Thái với!

- Lê Thái???

- Đúng ! Lê Thái! – Nó nói nhỏ hết mức có thể.

- Tụi bay ơi! Có một em mới toanh tới tìm hoàng tử của lớp mình kìa! – Cô bạn hét lớn với một nụ cười tươi như… bông.

Nó cứng người, trong khi nó cố gắng hỏi nhỏ nhẹ để giảm bớt sự chú ý thì...

Nó lắc đầu cúi xuống.

Nó lắc đầu cúi xuống.

May mắn là Lê Thái có trong lớp.

Cậu ta đủng đỉnh bước đến, vẫn cái điệu bộ đó, vòng hai tay và đứng dựa vào thành cửa:

- Cậu tìm tôi?

- Ừ…

- Có chuyện?

- Ừ…

- Chuyện gì? Nó hít một hơi thật sâu và nói:

- Mình… mình… xin lỗi chuyện hôm trước. Cậu…cậu cho mình lấy lại cái cặp!

- Cặp? Cặp nào? Nó trợn tròn mắt kinh ngạc:

- Cặp mà cậu lấy nhầm… À không! Cái cặp của mình, khi đó mình lấy nhầm cặp của cậu nên...

– Chưa bao giờ nó phải cúi đầu thê thảm như thế này.

- Xin lỗi! Không biết!

(Còn nữa... )

Chữ ký của Khách vi


TÔI KHÔNG PHẢI LÀ CÔNG CHÚA ~ KAWI ~ PHẦN 5 Collap11Trả lời nhanh
Trang 1 trong tổng số 1 trang