Truyện 12 chòm sao

Dành cho những bạn thích đọc truyện, thích viết truyện về 12 chòm sao
 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập


|
Bookmarks

TÔI KHÔNG PHẢI LÀ CÔNG CHÚA ~ KAWI ~ PHẦN 7

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Tue Dec 25, 2012 8:32 am
Anonymous
Khách vi
ღ Khách viếng thăm ღ

Cấp bậc thành viên
Danh vọng:
%/1000%

Tài năng:%/100%

Liên lạc

Thông tin thành viên
» Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: TÔI KHÔNG PHẢI LÀ CÔNG CHÚA ~ KAWI ~ PHẦN 7


- Năm phút sau nó mới thở phào nhẹ nhõm,và rồi nó tự hỏi không biết tại sao khi nhìn thấy Lê Thái mình lại hoảng sợ như vậy, bản thân nó cũng chưa chắc Lê Thái tìm nó nữa mà!Nó thấy mình thật ngốc! Hêy! Cậu chở tôi đi đâu vậy? Ăn! – Bảo trả lời ngắn gọn.

Một buổi tối no cành – nó nghĩ như vậy khi được lớp trưởng “ nhồi” không biết bao nhiêu là thứ trong bụng!

- Tôi không ăn nữa đâu! – Nó lắc đầu.

- No rồi à? – Bảo cười hiền từ.

- Cậu đòi tôi trả ơn mà sao lại đãi tôi ăn nhiều như thế chứ? – Nó nhăn mặt vì quá no.

- Ai bảo tôi đãi? Cậu trả chứ? – Bảo nói với vẻ mặt tỉnh queo.

- Hả? – Nó nuốt ngụm nước xuống cổ, tròn mắt lo lắng nhìn Bảo- Tôi trả? Cậu không đùa chứ?

- Toàn đồ đắt tiền như vậy sao tôi đủ tiền mà trả?

- Ha ha… thế mà cậu cũng tin, phong độ như tôi ai lại làm thế! Cậu dễ lừa thật! – Bảo cười lớn.

Cậu… quá đáng! – Nó đỏ mặt trách móc, dù sao nó cũng là con gái, trước tình huống như thế này thì chỉ biết đỏ mặt thôi.

- Thôi, mình đi! – Bảo vẫn cười, nhìn nó với ánh mắt thú vị. Nó không nói gì, cũng không biết gì mà nói. Bảo kêu phục vụ tính tiền, nó nhìn cách trả tiền của Bảo rồi thấy lạ… Bảo trên lớp với Bảo bây giờ khác xa nhau! Bảo rất ít nói nhưng lại hay cười, đôi lúc nó thích nhìn Bảo cười hơn, trông rất… rất như thế nào thì nó cũng không diễn tả được!

Sau một hồi chở nó đi lòng vòng, Bảo dẫn nó đến công viên.

- Hêy! Sao lại tới đây? – Nó sửng sốt.

- Đừng nghĩ vớ vẩn! – Câu nói của Bảo dẹp tan đám mây u ám đang hiện diện trong đầu nó.

- Thế tới đây làm gì?

- Chơi, đơn giản thế mà cũng hỏi. Thế rồi Bảo kéo nó vào trong, hai đứa mười bảy tuổi mà vào chơi cũng chỗ với những em bốn năm tuổi, Bảo vẫn bình thường còn nó thì thấy ngượng vô cùng, nhưng đó chỉ là lúc đầu, lúc sau nó chơi còn hăng hơn cả Bảo! Thế mới biết, trong mỗi chúng ta vẫn còn có sự trẻ con tồn tại, ngay cả khi ta tưởng rằng mình đã đủ lông đủ cánh giữa cuộc đời.

8h tối

Bảo kéo nó ra từ một cửa hàng lô tô, khỏi nói cũng biết phải khó khăn như thế nào mới kéo được.

- Về thôi!

- Ừ. – Nó ừ ừ nhưng mắt vẫn không rời trò chơi.

Bảo cầm lấy tay nó thật chặt lôi ra.

- Tối rồi! Nghe đến giờ giấc bỗng nhiên nó giật mình, nó đi chơi mà không xin phép, thế nào rồi cũng bị ăn mắng cho xem, rồi nó lật đật chạy ra không để ý rằng tay mình vẫn nằm gọn trong tay Bảo.

- Cậu đứng đây đợi, tôi vào lấy xe!

- Ừ! Tự dưng nó thấy có lỗi, mang tiếng đi trả ơn mà toàn được Bảo đãi chứ nó đã tốn đồng nào đâu. Bây giờ nó mới thấy mình đúng là một đứa con gái vô duyên như mẹ vẫn hay mắng… Hix

Bảo lái xe ra, trên tay hình như cầm theo một cái gì đó. Nó cũng không để ý, lấy mũ bảo hiểm rồi định leo lên xe nhưng Bảo ngăn lại:

- Khoan đã!

- Sao thế?

- Cầm lấy cái này!

Bảo chìa ra cho nó một sợi dây ánh kim.

- Đây là gì thế?

- Tôi muốn cậu đeo nó!

- Đeo ư?

- Đó là yêu cầu duy nhất mà tôi muốn cậu thực hiện để trả ơn cho tôi!

- ???

- Không phải đồ đắt tiền đâu, hai nghìn một sợi thôi à!

- Nhưng tại sao tôi phải đeo nó chứ, mà đây có phải dây chuyền cũng có phải là lắc tay đâu?

- Thì nó là lắc chân mà! Nếu cậu có đeo cũng không ai nhận ra đâu. Thôi lên xe tôi chở cậu về trường kẻo bác bảo vệ lại la ỏm cho coi. Nó leo lên xe như rôbôt vì đầu óc vẫn còn mãi nghĩ ngợi về…cái lắc chân. Thế là sao nhỉ? Về tới nhà, vừa bước vào cửa thì nó nhận được tin nhắn của Len với nội dung thảm vô cùng:

“Tao buồn quá mày ơi, tao nhớ ảnh quá, tao… ” còn một lô một lốc những lời than vãn ảo não dài dằng dặc phía sau nhưng nó không buồn đọc tiếp nữa. Nó chỉ nhắn lại một câu để an ủi con bạn thân: “Không đáng để phải như thế”! Yêu mà khổ như kiểu nhỏ Len thì nó cam tâm tình nguyện ở vậy suốt đời luôn. Nhắc đến Len chợt nó nghĩ đến những chuyện chiều nay đã xảy ra, nó không thể ngờ tên đó lại có thể hành động như vậy. Phải! Người đã tặng hoa và tỏ tình với nó chính là kẻ khốn nạn phá nát trái tim bạn thân của nó! Nó không hiểu tên đó nghĩ như thế nào mà lại làm như vậy,chẳng lẽ hắn ta không biết cá tính của nó hay sao mà còn muốn trêu đùa nó! Nó cười một mình rồi vào bàn học. Sáng mai thức dậy, nó vội vã chuẩn bị sách vở vào cặp, bỗng chiếc lắc chân mà Bảo tặng rơi xuống, nó nhặt lên và bắt đầu nghĩ lung tung, không biết có nên đeo vào hay không, chần chừ một hồi lâu cuối cùng nó cũng đeo vào chân mình . Nó nghĩ đơn giản là chỉ để trả ơn thôi, nhưng lòng thì lại xốn xang một niềm vui kì lạ!


Mới ló mặt vào trường nó đã nhận được vô vàn ánh mắt săm soi của lũ bạn, đó là chuyện hiển nhiên khi nó đã gây ra một chấn động có liên quan đến hotboy số một của trường.

- Bạn Lam thân mến, bạn có muốn ăn kẹo không? – một cô bạn lạ hoắc xấn lại và chìa cây kẹo mút trước mặt nó với giọng ngọt hơn... mía lùi!

- À …không …cám ơn! – Nó cười gượng, mắt tròn vo kinh ngạc, sáng sớm mà mời người ta ăn kẹo

- Lam này! Hôm nay trông bạn xinh lắm, cái áo bạn mặc rất hợp với bạn. – Cô bạn cười híp mắt.

- Cám… ơn… hờ hờ! – Lần này nó không nói được gì nữa, đang có chuyện gì xảy ra thế này, cái áo này….là cái áo ngày nào nó cũng mặc mà? Nó linh tính có chuyện gì đó rất kì lạ đang xảy ra.

- Chúng ta là bạn cùng trường, mình có thể nhờ bạn một chút chuyện được không? – giọng cô nhóc đầy vẻ van lơn.

- Ờ… ờ… nếu mình có thể.

- Vậy thì... - Cô bạn ghé sát tai nó thầm thì – Bạn có thể nói cho mình biết bí mật của Lê Thái là gì không?

- Hứ… - Nó thở một cái rõ dài, thế là nó đã hiểu ra, tất cả chỉ vì cậu hotboy.

- Xin lỗi bạn… mình có biết gì đâu mà kể. – Nó cười lấy lệ.

- Thôi mà! Mình biết bạn biết rõ lắm! Cả trường này ai chả nghĩ thế! Kể cho mình nghe đi! Đi mà!

- Hơ… hơ… mình…. mình muốn đi giải quyết… chào bạn! Không để cô bạn có cơ hội kì kèo thêm nữa nó phóng thật nhanh lên cầu thang. Nhưng vẫn chưa yên! Chạy đến đầu cầu thang thì một đống con gái đã đứng đấy và chực sẵn, kẻ đầu đàn không ai khác chính là Hoàng Mỹ. Nó lấy tay vuốt mặt tỏ vẻ mệt mỏi.

(Còn nữa... )

Chữ ký của Khách vi


TÔI KHÔNG PHẢI LÀ CÔNG CHÚA ~ KAWI ~ PHẦN 7 Collap11Trả lời nhanh
Trang 1 trong tổng số 1 trang