Truyện 12 chòm sao

Dành cho những bạn thích đọc truyện, thích viết truyện về 12 chòm sao
 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập


|
Bookmarks

SECRET(3)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Mon May 06, 2013 7:51 am
Jss
Jss
ღ active member ღ
active member

Cấp bậc thành viên
Danh vọng:
120%/1000%

Tài năng:30%/100%

Liên lạc

Thông tin thành viên
» Nữ
» Tổng số bài gửi : 120
» Hoàng Kim : 245
» Thích : 37
» Birthday : 09/09/1993
» Join date : 29/07/2012
» Age : 30
» Đến từ : Có một nơi chỉ có mình tôi biết
» Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: SECRET(3)


SECRET(3) C:%5CDOCUME%7E1%5CADMINI%7E1%5CLOCALS%7E1%5CTemp%5Cmsohtml1%5C01%5Cclip_image002

















Part 3: Sự biến đổi: Changes


Trời cứ ra rả mưa những hạt
mưa đầu mùa hạ sao mà mát ngọt thế. Gió mang những giọt mưa và cứ thế lăn dài
trên những lọn tóc nâu xoăn của cô gái ấy. Đôi mắt tinh nghịch và không kém
phần sắc sảo nhìn vào cứ như xoáy vào tâm hồn của người khác lưu lại một ấn
tượng của những ai mới nhìn ban đầu. Phải nói rằng cô gái ấy như một báu vật mà
tạo hóa đã cố tình tạo nên. Thế nhưng một điều mà không làm sao tôi có thể làm
cho người con gái ấy cười hay vui tươi được…


- Carter, đi săn naò… Tiếng
của bà Val – một bà dì hiền hậu và khiêm nhường đã nhận nuôi tôi, một đứa bé
mới sinh sắp chết vì lạnh giá ngoài hiên do chính bố mẹ ruột mình vứt bỏ, chính
dì ấy đã cứu sống tôi và nuôi tôi như một đứa con. Người đã thay mẹ tôi nuôi
tôi, biến đổi tôi và dạy tôi cách kiềm chế khi ở cạnh con người. Đã hơn 30 năm
trước tôi từ bỏ bà đi theo tiếng gọi dã thú của mình sống một cuộc sống thỏa
mãn, khi đói chỉ cần kiếm người nào đó xấu số và thong dong… nhưng chính vì còn
lương tri và sự kiềm hãm bản thân và sự khoang dung của dì Val tôi đã trở lại
với bà… Không ngờ một điều rằng bà có một đứa cháu xa tên là Victoria với sắc đẹp vẹn toàn…


- Carter??? Cháu có nghe thấy
không? Đi săn nào…


Tôi bước xuống phòng khách
nơi vị khách mới đang ngồi với con mắt mơ mộng nhìn ra khoảng trời ấm áp và
những cơn mưa nhỏ.


SECRET(3) C:%5CDOCUME%7E1%5CADMINI%7E1%5CLOCALS%7E1%5CTemp%5Cmsohtml1%5C01%5Cclip_image004


Thú vị thật khi cô gái ấy
chính là một đứa con lai giữa loài quỷ hút máu và con người, một sản phẩm quý
của hai loài kết hợp với nhau…


- Victoria… Tôi cố gắng gọi tên cô ấy nhưng
khuôn mặt vẫn lạnh lùng. Khuôn mặt trắng trẻo ấy xoay lại nhưng thay vào đó là
một nụ cười bâng quơ thoáng qua khiến tôi bất ngờ choáng váng. Ừ thì công nhận
chính xác là cô ta xinh thật nhưng cứ như thế này thì thật là nguy hiểm với tôi
vì không biết khi nào cô ấy sẽ cắn đứt cổ tôi mất.


- Đi săn à??? Tiếng nói ấy
nhẹ nhàng vang lên trong ngôi nhà gỗ ấm áp của dì Val và mùi hương quế ngọt lịm
ủ ấp mùi oải hương và mùi cam thảo… loại mà dì Val rất thích nhất là khi nó
được điều chế từ thiên nhiên.


Cả ba người chúng tôi lao
thẳng vào rừng cùng với tốc độ khá nhanh. Riêng Vic thì có vẻ chậm hơn chúng
tôi một chút vì có lẽ không quen đường hay điều gì đó ngăn cản cô ấy. Dừng lại
một tảng đá ven đường, dưới ánh sáng yếu ớt của trời sắp vào hạ da của dì Val
có màu trắng xanh và khuôn mặt vẫn còn rất tươi trẻ khẽ mỉn cười nhưng lạ thay
hay vì màu da óng ánh Victoria lại sở hữu một làn da trắng xinh đẹp và không bị
trong suốt như chúng tôi.


- Aqua là người khẻo nhất
trong dòng họ của chúng ta vì thế con nên thử sức với anh ấy Vic ạ, rất đáng để
thử đấy. Dì Val cười trông rất đẹp. Victoria
im lặng, cô đưa khuỷu tay mình lên tảng đá và đưa đôi mắt ngạo nghễ nhìn tôi
như thách thức như ánh mắt khi đòi chạy đua với tôi lần trước nhưng lần này tôi
nhìn thấy lửa nơi đáy đôi mắt còn đọng lại. Tay
lại đưa tay lên và trong một khắc tay của Vic đã đè tay tôi xuống và cứ như thế
tôi gồng hết sức mình cố đẩy tay của cô ấy lại nhưng dường như bằng không, lực
tạo ra từ tay cô ấy khá lớn đủ để đẩy một đoàn tàu đi khá xa… RẦM… tảng đá nứt
làm hai khi mà tay tôi vừa đập xuống nó. Vừa buông tay ra Vic thích thú dùng
tay mình đấm nát tảng đá sót lại thành mảnh vụn và nụ cười tự mãn lại hiện lên.
Nhưng tôi lại chỉ thích nụ cười bâng quơ vui tươi hơn là nụ cười tự kiêu ấy nên
quyết định làm ngơ và chạy nhanh lên phía trước. Cô im lặng phóng nhanh theo và
giờ thì chúng tôi đang đi song song với nhau những cảnh vật như đang lùi lại
nhường đường cho chúng tôi đi qua, đôi chân không hề chạm đất nhưng vận tốc vẫn
không giảm cho tới khi tôi phát hiện ra một con sư tử núi to lớn dũng mạnh,
xứng đáng là bữa ăn ngon…


…...…Gemini Cindy………


Tôi sinh ra trong một gia
đình phù thủy ở xứ Zodiac, lớn lên trong tình thương của mẹ và các chị nhưng bố
tôi thì mất năm tôi 5 tuổi, kí ức về bố không còn nhiều mấy và trong mắt tôi
chỉ còn có mẹ mà thôi. Các chị yêu thương tôi chăm chút cho tôi vì tôi là cón
út. Tôi thi đậu tốt nghiệp trường Đào tạo phù thủy ở Trung tân Zodiac. Ngày thi
phần pha chế thuồc, trong lúc ấy tôi vô tình uống nhầm ngay cái cái lọ có chứa
thuổc trường sinh dành cho cây cối. Ngỡ nó không có tác dụng cho con người nên
tôi an tâm phần nào. Ngày qua ngày các chị và mẹ tôi thì càng thêm tuổi trong
khi đó tôi vẫn là con nhóc 17 vô lo vô nghĩ. Nỗi kinh hoàng lập tức thể hiện
qua từng khuôn mặt sau khi nghe tôi thông báo. Tôi lại không nhớ cái công thức
thuốc trường sinh ấy để cứu gia đình mình nhưng lại có thể làm chậm quá trình
lão hóa. Thật là một tấm bi kịch. Ngày
qua ngày bỗng có người xuất hiện giải thoát tôi khỏi tấm bi kịch…


-Victoria, người bạn thân của tôi đã biến mất
được hai ngày, hai ngày ấy cuộc đời tôi như thiếu đi mất màu sắc và sự sống. Victoria đã biến mất khi
mà tôi vẫn chưa làm được nhiều cho cậu ấy, phải chăng khi ở bên cậu ấy nỗi lo
sợ sẽ bị lộ nên cậu ấy bỏ đi hay là vì tôi đã
là người cản đường cô ấy. Tôi và Vic là hai người cùng cắt nhau nhưng
vẫn đứng yên một chỗ cho tới khi nào một trong hai sẽ kéo dài ra và mãi mãi
không cắt nhau nữa chăng??? Ý nghĩ đó tôi thấy mình thật giống một con khốn ích
kỉ, trong lúc cậu ấy đang suy nghĩ về chuyện đó thì tôi đã ở đâu hay vì tôi
đang bận mãi mê với phù phiếm của cuộc sống. Tôi đã ở đâu trong khi Vic vẫn
đang đấu tranh tư tưởng hàng ngày hàng giờ để không làm hại đến tôi, cậu ấy đã
kiềm chế rất nhiều khi mỗi lần tôi bị té hay trầy xước chảy máu. Thay vì hút
hết máu tôi, cậu ấy là gồng mình bế tôi đi chữa vết thương hay những lần tôi bị
cảm cậu ấy chăm sóc tôi như một người chị, người bạn thân tình mà không cùng
dòng máu mà đáng lí ra tôi phải có, thế nhưng giờ cậu ấy biến mất, nhất định
tôi sẽ tìm cậu ấy, nhất định phải là thế, mất cậu ấy thì tôi cũng sẽ mất theo…


Chiếc xe của cậu ấy được gắn
thiết bị GPS toàn cầu có thể tìm được chủ chiếc xe khi đăng kí. Nghĩ tới đó tôi
không còn gì vui hơn nữa, leo thẳng lên xe và nhấn ga. Cảm giác ban đầu là sợ
sệt sau cùng là mặc cảm tội lỗi và rồi can đảm để tìm cậu ấy, tôi dẹp bỏ tất cả
những suy nghĩ nắm chắc cái vô lăng. Thiết bị cho thấy cậu ấy đang ở vùng
Zodiac cực bắc nơi bị nhiễu sóng mà khó
ai có thể tìm được người ở đây. Nghe nói đây là vùng nguy hiểm có nhiều dã thú
độc ác sẽ moi tim moi ruột những loài khác yếu hơn mình. Nghĩ tới đó tôi cảm
thấy rùng mình tưởng tượng ra cảnh cô ấy bị đám dã thú to lớn ấy phanh người ra
thành từng mảnh, lúc đó tôi đang ở đâu???...(hình Gemini nha mấy nàng, hình này
là ta ưng ý nhất đó, ưu ái dành tặng nhưng khổ nỗi tóc không vàng -.-‘’)


SECRET(3) C:%5CDOCUME%7E1%5CADMINI%7E1%5CLOCALS%7E1%5CTemp%5Cmsohtml1%5C01%5Cclip_image006





>>>>>>>>>>>
Phần các nhân vật còn lại…


Sagit Helena.


Một buổi sáng cách đây 80 năm
về trước, một đứa bé với nửa người nửa ngựa ra đời trong một khu làng nhỏ hẻo
lánh với những cư dân hiền lành. Sự xuất hiện này làm cho mọi người hoảng sợ và
tôi thì sống một cuộc đời cô độc. Sau cái ngày kinh khủng ấy đến để lại vết sẹo
trong lòng tôi, bố mẹ tôi đã bỏ rơi tôi, họ coi tôi là thứ quái thai và vứt
tôi. Ngày tôi còn đỏ hỏn khuôn mặt đau khổ khắc khoải của mẹ dường như bị nhòa
đi và sót lại một chút gì đó trong kí ức bé nhỏ ngày ấy, mãi sau này những đêm
mưa trong rừng rậm tiếng sói hú hay những gì đó làm tôi bất an tôi lại nhớ đến
khuôn mặt bà, nỗi ám ảnh về bà lại một lần nữa bùng cháy mãnh liệt hơn tất cả.
Tôi thét lên tiếng MẸ nhưng không ai đáp trả ngoài tiếng bản thân mình đang
vọng lại sau núi, bóng tà của những cành cây rung lên xào xạc và những cơn gió
buốt da tê mệt cả người. Những con chim quạ, cú mèo làm bạn với tôi, nó kêu gù
gù chán nản như khóc thương cho số phận bi thảm của tôi.





SECRET(3) C:%5CDOCUME%7E1%5CADMINI%7E1%5CLOCALS%7E1%5CTemp%5Cmsohtml1%5C01%5Cclip_image008


Tôi lang thang phiêu bạt cho
tới một ngày tôi có thể kìềm hãm bản thân mình và đi lại hai chân như người,
như một quyết định lớn lao, tôi hòa nhập với mọi người. Cuộc sống của một con
người tuy không hoàn hảo hay đầy ánh hào quang nhưng chính bản thân tôi cũng
không ngờ tới chuyệnmình sẽ sống với nó. Còn bây giờ tôi cần được nghỉ ngơi sau
một tháng làm quen với hơi người. Cảm giác thật là dễ chịu.








Sau một giấc ngủ trưa yên ả,
tôi bừng dậy chạy ra bên suối để uống dòng nước trong lành, con suối này khá
lạ, chảy tới đâu cây cối xanh tốt tới đó và cảnh vật cũng hùng vĩ và cao hơn.
Trên phiến đá bằng phẳng một cô gái đang ngồi đó cũng như tôi cô ấy là một sinh
vật kì lạ với cái đuôi cá óng ánh vảy bạc trước ánh nắng ấm và làn da trắng
ngần, vài giây sau tôi đánh động, quả nhiên như dự đóan cô ta xoay người lại,
vẻ đẹp như hút hồn. Tiếng nói như những con sóng lăn tăn dịu dàng:


- Chào cô, cô là ai vậy??? Cô
người cá kia lên tiếng hỏi và con mắt vàng láy sắc sảo, màu mắt lạ và hoàn hảo…(sr
mấy mem nhà Giải, không có hình nào mà mắt màu vàng đẹp hết ák TT^TT)







SECRET(3) C:%5CDOCUME%7E1%5CADMINI%7E1%5CLOCALS%7E1%5CTemp%5Cmsohtml1%5C01%5Cclip_image010Sau vài giây điếng người, tôi xoay người lại đối diện thẳng mặt tự tin
nói vì trông cô ta không có vẻ gì là sợ với sinh vật bốn chân móng ngựa như
tôi:


- Tôi là Helena còn cô???


- Cancer Lanarima. Một người cá sống riêng lẽ hơn 70 năm nay…


- Thế cô nghĩ tới chuyện hòa nhập với con người chưa??? Tôi hỏi vs ánh mắt
dò xét thái độ, rồi đột nhiên khuôn mặt ấy mỉn cười vui sướng:


- Đã sẵn sàng từ lâu. Cô nhảy
khỏi tảng đá bơi nhanh về phía tôi đang đứng, phốc một cái cô đang đứng trên bờ
cùng đôi chân trắng dài tuyệt đẹp khác với cái đuôi cá bóng bẩy khi nãy cả
người tôi in trong võng mạc của cô. Hình ảnh ấy sao mà quen thộc thế dù tôi
chưa gặp cô ấy bao giờ. Đến lúc này tôi chuyển mình thành hai chân. Cả hai tiến
về phía trước nơi ánh mặt trời rực rỡ chiếu sáng ấm áp với gió núi ngàn bỏ lại
sau lưng…


Leo
Hudson…


Sau ngày cô ấy bỏ đi đầu óc
tôi bấn loạn. Hiện nguyên hình là một con sư tử núi lớn tôi phóng thẳng vào
rừng tìm ra mùi hương của cô gái ma cà rồng đặc biệt ấy. Mùi hương mãnh liệt
nhưng quá xa xăm tôi chạy miết chạy tới khi nào mùi hương càng lúc càng mạnh
thì dừng lại. Lững thững trong thân xác của một con sư tử núi dũng mãnh to nhất
– hiện thân chính xác của tôi khiến cho những con thú to cấp mấy cũng phải sợ
bỏ đi. Gió thổi tung cái bờm to của tôi như đang đùa nghịch mang mùi anh thảo
khuất sau cánh rừng thông bạt ngàn. Nỗi nhớ nỗi buồn da diết khắc sâu trong
lòng tôi hình bóng mà ngay lần đầu khó quên, ngọt ngào nhưng lại bùng lên sự cô
độc đúng tính cách của em… Chậm một giây tôi thấy mình thật vô dụng khi để vụt
mất em, tôi lấy đà lại phóng đi mất mặc kệ cơn bão mùa hạ quất tới tấp vào mặt
rát và lạnh thấu xương nhưng tôi vẫn đi… VÀ rồi như nín thở, tôi thấy em, em
đang đi cùng với một con quỷ khác, một con quỷ nguy hiểm nếu biết em mang dòng
máu con người đang chảy trong em. Máu tôi sôi lên khi nghĩ tới điều đáng sợ ấy.
Hắn đã nhìn thấy tôi, con mắt đỏ lao vào tôi và cùng lúc đó tôi lao tới như
mãnh thú xông pha sống chết với hắn, một tên ma cà rồng lão luyện, thật chết tiệt





….Victoria Virgo….


+-+ Trong chuyến đi săn sau
hai ngày đói meo và vòng mống mắt bắt đầu khô máu dần người tôi cứ như sắp nứt
nẻ ra tới nơi. Đang trên đường đi bỗng tôi bắt gặp một suy nghĩ. Suy nghĩ này không
của ai khác ngoài Gem, tôi không ngờ cậu ấy dám lái con xe của tôi xuống tới
đây, nửa vui nửa giận và cả lo lắng nữa, tôi sợ cậu ấy sẽ không đến được đây
thì thật là nguy hiểm, nhất là lạc trong cánh rừng dã thú này. Tôi lo lắng đến
nỗi nếu có thể khóc được tôi sẽ khóc ngay và luôn tại đây mất.


SECRET(3) C:%5CDOCUME%7E1%5CADMINI%7E1%5CLOCALS%7E1%5CTemp%5Cmsohtml1%5C01%5Cclip_image012


Nhưng thật may mắn khi có một
người đang theo cậu ấy nhưng tôi không thể biết là ai được. Tôi và tên ma cà
rồng điển trai kia đều phát hiện ra một con sư tử núi nhưng hắn nhanh hơn tôi,
lao nhanh vào con sư tử. Cái khoảnh khắc con sư tử đưa ánh mắt kì lạ khó hiểu
nhìn tôi nhưng tận trong đáy mắt tôi hiểu nó đang muôn nói gì. Lập tức như một
mũi tên tôi lao nhanh vào tên đồng loại và kết quả là cả hai lăn nhào ra bãi
đất, bây giờ thì hắn đang đè lên người tôi, mặt sát mặt, máu trong mạch chảy
nhanh hơn nhưng trái tim thì không hoạt động. Sau vài giây điếng người vì hành
động vừa rồi và cái khuôn mặt đang có vẻ là ngượng kia, tôi lấy tay đẩy chủ của
khuôn mặt ngượng kền kia ra khỏi người mình. Hắn lồm cồm bò dậy và ánh mắt khó
chịu nhìn tôi như thể tôi đang có ý định cướp đi bữa ăn chay của hắn. Tôi lắc
đầu thay cho câu trả lời đáp trả ánh mắt kia.


Bước lại gần con sư tử đang
đứng vững chãi kia. Tôi đưa đôi tay mình vuốt nhẹ mấy sợi tơ trên bờm và trong
cổ họng của con sư tử kia là là tiếng khùng khục khá mắc cười nhưng rồi nó hạ
người xuống cho tôi leo lên lưng nó không thèm nhìn vẻ mặt khó chịu kia đang
nhăn nhít nhìn tôi. Khẽ lắc nhẹ cái bờm nó vươn vai, tay tôi ôm lấy vòng cổ nó.
Cảm giác lạ lẫm mà lại rất thân quen như vồng ngực ấm của tên Leo Hudson vậy,
ấm nóng nhưng bùng cháy mãnh liệt bất cứ khi nào chẳng giống thân nhiệt lạnh
lẽo của tôi, thật đáng ghen tị . Đi
được dăm ba bước tôi phát hiện ra dì Val đang xử lí một con linh dương bên bờ
suối, máu nó lênh láng cả một vùng từ vết cắn trên cổ chảy ra và bên cạnh là dì
Val đã và đang rất thoải mái . Tên
kia cũng tìm được một con báo hoa khá đẹp, một con báo đực đơn độc.


SECRET(3) C:%5CDOCUME%7E1%5CADMINI%7E1%5CLOCALS%7E1%5CTemp%5Cmsohtml1%5C01%5Cclip_image014


-Phải tranh thủ ăn gì đi chứ,
chẳng lẽ con định cưỡi mãi nó không. Đừng nói với ta là con dùng nó để làm cảnh
nhé??? Dì nháy mắt tinh nghịch.


- Không ạ, nhưng chưa phải
lúc. Tôi nhìn xuống con sư tử, có vẻ như nó có vẻ khó chịu, tôi đảo mắt nhìn
quanh, một con cọp đang ngồi rình một con nai xấu số, mà chẳng biết là nó xấu
số hay con nai nữa.


- Con mèo bự kia là của cháu
nhé!!! Tôi chuyền ý nghĩ của mình vào đầu dì Val và dì khẽ gật đầu. Cách liên
lạc của loài ma cà rồng rất hay vì nó không cần nói nhiều chỉ cần truyền qua
nhau những đợt sóng thông tin dù người đó ở xa cách mấy và không có thể đọc
được vì làn sóng đó đi rất nhanh và nhạy, nhưng phải là người mà quen thuộc mà
mình phải in đậm mùi hương của họ. Mỗi một cá thể là một mùi hương và chúng
mãnh liệt hơn khi được quyện cùng máu…người. Mà điều đáng sợ nhất mà tôi sợ
chính là bản thân tôi vì tôi là một đứa con lai.


Tôi nhảy khỏi lưng con sư tử
khiến nó rùng mình nhưng hồi lại đứng yên nó biết tôi cần phải ăn. Vài giây sau
một tiếng gầm to, đau đớn phát ra từ con cọp. Con nai gần đấy giật mình nhảy đi
mất vào rừng. Cọp vùng vẫy một khắc lâu trước khi chết đi, con mắt nó mở to
trừng trừng, ngay cả lúc chết mà nó vẫn phải hung dữ, đúng tính cách của họ
chúa sơn lâm. Sau một cuộc đi săn thú vị, tôi và mọi người đi về ngôi nhà gỗ
của dì Val nhưng vẫn còn hơi lo lắng về Gem nhưng sư tử lại gật đầu và khi nhìn
vào mắt nó tôi thấy sự bình yên đến lạ. Tôi bướcvào phòng khách nơi chiếc ghế
da thú ấm và mùi sôcôla dưới bếp thoai thoải và cùng dì Val tán gẫu với nhau,
với con sư tử gật gù ngoài cửa đôi lúc lại cười qua ánh mắt, riêng có kẻ lại khó chịu ra mặt ngồi thừ ra đó như ông
chủ trừng mắt nhìn con Mèo khổng lồ
ngoài cửa như thể nó đang ăn vụng mà ông chủ thì không làm được gì…


- Này cô sao không “ngủ” đi
chứ??? Anh ta hỏi với giọng lạnh lùng. Bầu trời tối đen trông thật đáng sợ với
những gợn mây màu đỏ tía và vài vệt vàng vàng.


- Tôi có cần phải “ngủ” đâu
cơ chứ??? Tôi đáp trả dù người có vẻ mệt lử.


- Trong 50 năm một ma cà rồng
trung bình “ngủ” từ 1 đến 3 lần. Mỗi lần 12 tiếng. Cơ thể sẽ được điều khiển
bởi linh hồn còn đầu óc thì trong trạng thái Limbo.


- Cái đó không cần anh giảng
giải nhưng tôi đã “ngủ” đủ rồi. Mà có “ngủ” thì nằm ở đâu??? Chẳng nhẽ lăn đùng
ra sàn này à? Vừa nói tôi vừa nhìn xuống sàn, vài giây sau đó lại ngước lên
nhìn hắn.


- Vào phòng tôi đi… Hắn im
lặng như thể bất đắc dĩ phải cho tôi vào phòng mình.


Phòng của hắn với tông màu
xanh dương nhạt trông rất sạch sẽ với cái giường trải ga trắng tinh to đùng và
bên cạnh là cái bàn chẳng-để-làm-gì-cả bừa bộn giấy, bút, sách truyện … Cái cửa
sổ hướng ra ngoài có một cây cổ thụ bị ngã tạo thành một cái cầu đi xuống dưới…


-Cô ngắm đủ chưa? Giờ thì “ngủ”
đi! Hắn lôi tôi xuống cái giường như thể tôi là cái gối không bằng.


- Nhốt mình trong trạng thái
Limbo mà dám nói là ngủ? Mà anh không “ngủ” sao? Tôi hỏi nhưng đoán trước được
câu trả lời.


- Tôi “ngủ” đủ cho 20 năm kế
tiếp rồi. Còn cô cần “ngủ” nhiều một chút. Tranh thủ được bao nhiêu thì làm đi
không chừng mai này lại không được “ngủ” kìa…


Và rồi trong trạng thái mơ
màng bởi linh hồn điều khiển tôi cảm giác như ai đó đang vuốt ve mấy sợi tóc
của tôi và ôm gọn tôi trong lòng, sự lạnh
lẽo
nhưng không cô độc…


>>>>>>>>>>>>>>Libra
Faconl….


Tôi thích được ngợi khen, làm
vua một cõi, trị vì công lý. Vâng và đây là tôi Một Anh Hùng Sắt được mọi người
tung hô và muôn vàn lời ngợi khen nhưng đó chỉ là hiện tại còn cái quá khứ ảm
đạm của tôi vẫn còn đó, nó thật kinh khủng. Trong một lần sinh nhật tuổi 16
trong lúc đi lang thang đến bữa tiệc sinh nhật của mình do chính cô bạn gái đảm
đang tổ chức. Ôi dào, ở cái tuổi ấy thì đi chơi là chính có nghĩ gì đâu xa. Tôi
nghĩ thế nên tôi quyết định đi đường vòng để đến nơi. Trời khá đẹp những gợn
mây màu bạc cuốn hút tôi như một tấm bông mềm. Đôi chân tôi luống cuống và như
bị thôi miên, tôi đi lạc vào nhà máy hóa chất. Nơi những công nghệ hàng đầu
tiên tiến lại được đặt tại một thị trấn nhỏ này. Tò mò lại có chút máu thám tử,
tôi lần mò đướng vào trong. Những anh tiến sĩ còn trẻ măng trong chiếc áo blue
trắng đi đi lại lại với những phát minh mới của mình. Hàng ngàn xa số những cái
lọ và chi chít những cái máy với mấy cái pít – tông khổng lồ đang đẩy lên xuống
nhịp nhàng, những cái ống phả hơi khói trắng mờ lên trần nhà. Hành lang bằng
thép không gỉ sáng bóng thẳng tắp tới
những văn phòng riêng của từng người.
Dường như có bóng người đi tới, tôi chui tọt vào một chiếc ống gần cạnh nơi
mình đang đứng mặc kệ nó sẽ dẫn ra đâu và rồi thì tôi rơi ngay vào một ống nước
xả của nhà máy, nơi đưa những chất độc hại cần xử lí, tổng hợp thu gom và phân
hủy. Mùi hôi thối kinh tởm phát ra khiến tôi như muốn xé banh mũi mình ra để
không còn nghe thấy mùi thối đó nữa. Lại có cái mùi như sắt bị ố, gỉ nhưng nồng
độ đặc như axít nhấn mình tôi. Cảm giác nhẹ hẫng tuôn người theo dòng nước cuốn
từ trên độ cao khoảng 200 m xuống với
một đầu óc rỗng tuếch. Đây là món quà sinh nhật ngày 16 đây chăng???...


Tôi tỉnh dậy và thấy mình nằm
trên một vũng lầy với mùi nồng nặc, dòng nước kia đã qua khu bể còn lại xử lí
và đang được trực tiếp đổ ra sông. Tay tôi đờ
ra người đờ đẫn với bộ đồ ước nhem, tôi đã ở đây hơn một ngày, ắc hẳn cô ấy đã
giận lắm. không nghĩ ngợi gì, tôi phóng nhanh ra khỏi cái nhà máy kinh sợ đó và
đến nhà cô ấy. Cô ấy đang ngồi trên xích đu kia kìa nhưng… cảm giác như nhói
vào tim… cô đang ngồi kế tên bạn thân tôi… 1…2…3… máu nóng bốc phừng phừng lên
đỉnh. Đây hẳn là một ngày sinh nhật thú vị, tôi lao nhanh vào cho hắn một cú
vào đầu, COONG… hắn né kịp và nắm đấm tôi đập vào một bên xích đu và làm nó cong
veo còn tay tôi thì không hề hấn gì. Tròn mắt ngạc nhiên tôi không tin mình đã
thành một quái vật thật rồi. Cô người yêu ngất xỉu còn tên kia thì bị cái xích
đu đè trúng nên tử vong… Tất cả khép lại và tôi bỏ đi…


Thấm thoát đã vài chục năm
trôi qua. Cô gái ấy nay đã thành một bà lão đã có chồng, con và cháu, chít. Còn
tôi thì sao??? Vẫn trong thân xác một chàng thanh niên 16 trẻ trung đầy sức
sống. Và tôi chấm dứt, kết thúc cả nghĩa bóng và nghĩa đen khi cô ấy qua đời… -
Tôi quyết tâm thay đổi. Và đây một lần nữa cho thấy lòng can đảm khi tôi dám
làm quen với con người trong thân xác là Người Sắt. Sự che giấu bản thân chỉ là
một lớp bọc chưa được chắc chắn cho lắm sẽ có ngày tôi bị phát hiện ra…


SECRET(3) C:%5CDOCUME%7E1%5CADMINI%7E1%5CLOCALS%7E1%5CTemp%5Cmsohtml1%5C01%5Cclip_image016





>>>>>>>Capricorn
Lightermari.


- Liệu có ai muốn sinh ra khi
trong người mình mang dòng máu thần linh??? Có ai muốn khi mình cất tiếng hát
người mình lại phát sáng? Có ai biết được khi mình không được thứ tình yêu mà
con người dành cho nhau cảm giác như thế nào???


Vâng, Tôi – một Thần ánh sáng
lai. Mẹ tôi là một vị thần ánh sáng, một linh thần nhỏ bé trong tất cả linh
thần trong tự nhiên. Nhóm thần ánh sáng chỉ gồm 10 người và mẹ tôi là một trong
số đó. Họ mang những thứ ánh sáng tinh tuyền reo rải khắp nhân gian. Trong một
lần bà đang lang thang ở vùng Nam Zodiac thì bà gặp ba tôi. Những linh thần
không được chung sống với người trần cho tới khi họ chết sẽ có một linh thần
khác xuất hiện thay thế họ. Nhưng bà đã phạm một sai lầm rất lớn là đã không
vâng phục những quy luật tự nhiên. Bà quyết tâm trút bỏ tấm áo linh thần đi
theo tiếng gọi tình yêu. Kết quả của chuyện đấy là ra tôi, một linh thần lai
hoàn hảo giữa con người với linh thần ánh sáng. Sau khi tôi sinh được ba năm
nhóm linh thần ánh sáng đã triệt thoái bà đi và bắt tôi theo họ. Họ mặc cho tôi
tấm áo linh thần màu đỏ của mẹ tôi - màu tượng trưng tình yêu để gieo ánh sáng
ấy. Ngày ấy tôi đã rất ghét mẹ, vì yêu ba tôi bà không cứu tôi mà để tôi bị bắt
nhưng nghĩ lại người đi gieo rắc màu tình yêu mà không được yêu kể cũng bất
công và tôi không còn ghét mẹ nữa. Nhưng rồi bí mật khủng khiếp mà các linh
thần giấu tôi đã bị lộ sau khi ba tôi đã kể hết mọi chuyện cho tôi nghe sau một
lần ghé thăm ông, lúc đó trong trí nhớ tôi ông đã già cỗi lắm rồi. Đó chính là
mẹ tôi đã bị họ giết chết vì đã để lộ thân phận mình. Theo luật thì con lai của
Thần ánh sáng với bất kì sinh vật gì đi chăng nữa thì cũng sẽ bị chết theo mẹ
nhưng họ cứu tôi thoát cái chết. Sự thù hận và khóc thương cho mẹ ngần ấy năm
trời đã bị dồn nén đến thế là cùng. Tôi từ bỏ đi tấm áo, phiêu bạt và không còn
liên lạc gì với họ nữa. Thật buồn cười khi mà một linh thần ánh sáng bỏ đi hơn
75 năm mà không ai biết tôi ở đâu. Rồi những linh thần mới ra đời thay thế cho
lớp linh thần ánh sáng cũ nhưng tôi thì không. Bởi lẽ sức sống trong tôi còn
mãnh liệt quá, sự trẻ trung chưa thể biến mất trong tôi ngày ngày. Sự xinh đẹp
vĩnh cửu nhưng thay vào đó là một bức màn bảo thủ chưa ai tháo gỡ dù chỉ một
lần…


SECRET(3) C:%5CDOCUME%7E1%5CADMINI%7E1%5CLOCALS%7E1%5CTemp%5Cmsohtml1%5C01%5Cclip_image018


>>>>>>>>>>>> Scorpion Diamondely….


Một sắc đẹp óng ánh như kim
cương, sự lạnh lùng ẩn giấu qua vẻ tàn độc. Một con người lấp lánh ánh hào
quang. Một sinh vật không phải là con người. Người ta gọi những kẻ như tôi là Dị nhân



Tôi không thể hiểu nổi tại
sao bọn họ lại không cho những người dị nhân như tôi được hòa nhập. Họ coi tôi
là một thứ gì đó ghê gớm sẽ thống trị cả cái hành tinh đáng ghét và lũ người
ngu ngốc này sẽ đứng lên chống đối tôi. Vốn mang trong mình một căn bệnh hiểm
ác, chỉ cần dùng ý nghĩ cả người tôi sẽ chuyển sang thể Kim cương một thể trạng
trong suốt không thấy rõ hình dạng trước ánh nắng. Người tôi lung linh pha lê
và chỉ cần cú táng nhẹ của tôi ở thể trạng này cũng đủ làm cho bạn sái quai hàm
mất. Sự kiềm chế trước mọi người phải đúng là ải gian khổ. Tôi không biết người
sinh ra tôi là ai hay là sinh vật nào cả. Nhưng tôi ghét cái sự họ tạo cho tôi.
Nhưng cũng cảm ơn vì họ đã cho tôi một năng lực đặc biệt đó là đọc được suy
nghĩ người khác, nhưng khi tôi chuyển thể thì sẽ không ai đọc được suy nghĩ
tôi. Lũ con người khốn nạn đó sẽ có ngày quỳ và vâng phục dưới chân của Nữ
hoàng Kim cương như ta… Chờ đấy nhớ kĩ ngày mi lăng mạ đào thải ta sẽ có ngày
bọn mi cũng sẽ có ngày tàn…


Trái tim tôi bị bóp ghẹt. Tại
sao lũ dị nhân như tôi lại không có tình yêu? Tại sao lại không có được sự đối
xử bình đẳng như mọi người hay biết bao sinh vật khác??? Tôi cũng đi hai chân
như họ vậy, cũng biết có lòng tự trọng vậy, cũng biết tạo ra lửa vậy… Chỉ có
điều bọn dị nhân lại tiến hóa hơn con người đó chính là điều đáng lo ngại. Để
che giấu họ lại phải giả trang những con người. Thật nực cười, che giấu để được
gì cho tới khi bọn chúng phát hiện ra bọn dị nhân bất tử lại hè nhau ra giết
chết họ. Ta khinh lũ dị nhân giả danh con người ấy. Từ đây ta sẽ đứng lên thống
trị…


SECRET(3) C:%5CDOCUME%7E1%5CADMINI%7E1%5CLOCALS%7E1%5CTemp%5Cmsohtml1%5C01%5Cclip_image020“Cô ấy đẹp, tàn nhẫn và độc ác một hình mẫu của sự cô đơn và cay độc”




………. Pisces Evan…………


Ai biết trong người mang tính
chất không ổn định? Tôi là ai??? Là thứ gì mà một con ngươi màu xanh biển và
con còn lại màu xám. Vậy người ta gọi tôi là gì??? Vâng người ta gọi tôi là Sấm
Nước . Sức mạnh của tôi là tạo ra những vòng tròn nước xung quanh mình được bao
bọc bởi sấm sét và có thể giết người trong chớp nhóang!!! Tôi có người em trai
song sinh tên là Aries Alex một Sấm
Lửa cũng như tôi nhưng quanh nó là là những vòng lửa đỏ như dung nham bọc sấm.
Anh em tôi cùng lớn lên với nhau nhưng chưa bao giờ nói chuyện với nhau đầy 500
từ bởi lẽ một bí mật mà ngàn đời sau không ai có thể quên nhất là với gia đình
tôi. Vốn không hợp nhau nhưng trong thâm tâm tôi nó là một cậu bé tôi yêu quí
là một người anh em của mình. Nó lớn lên từng ngày với vẻ điển trai, hào hoa
phong nhã với một con mắt đỏ rực và con mắt còn lại màu xám giống tôi và tôi
biết nó ghét những gì giống tôi trên người nó. Nó ngang bướng ương ngạnh như
tính cách của cha tôi vậy. Ông đã nuôi anh em tôi khi bà mẹ tội nghiệp sau khi
sinh đã chết. Họ bảo anh em tôi quá mạnh khi bà chứa anh em tôi trong lòng. Sự
chịu đựng đau đớn và rút cạn sinh lực bà suốt 15 tiếng thì anh em tôi ra đời,
bà đã trút hơi thở. Vốn sinh chênh về thời gian lớn nên tôi ra trước. Ngày nó
vô tình hỏi tôi về mẹ cũng là lúc tôi biết tất cả mọi chuyện về sự thật. Alex
hỏi tại sao cha lại căm ghét tôi như thế và chính nó đã đi hỏi ông. Ông gieo
giắt vào đầu nó sự căm ghét tôi vì tôi không phải là con của ông. Tôi là con
của một vị thần nào đó đốn mạt đã dụ dỗ mẹ tôi khi bà đã được ép gả cho cha
tôi, Alex là con của của ông ấy chứ không phải tôi. Chính tôi mang dòng máu
thần linh đó mà trong lúc mẹ mang thai
tôi đã vô tình truyền sang người Alex một nửa. Cha tôi thì suốt ngày nguyền rủa
tôi nhưng thật sự ông rất thương tôi dù bao lần tôi không biết. Alex thì vẫn
thế, nó sock …


Ngày cuối đời của ông là lúc
ông nằm trên chiếc giường do bị liệt. Trước khi theo mẹ tôi qua thế giới kia
ông đã khóc, giọt nước mắt qua bao nhiêu năm trời dồn nén nay ông đã được khóc.
Ông bảo cho dù là con ai đi nữa ông vẫn yêu thương tôi như con ruột mình và hãy
chăm sóc cho Alex. Bàn tay ông lúc đó run run xương xương chạm vào tay tôi một
mặc cảm của sự tội lỗi nó ấm nhưng rồi mất đi sức sống như thể tôi vừa hút đi
tất cả, ông ra đi thanh thản nhưng tôi thì không…


Tôi và Alex đã thay kính áp
tròng – một biện pháp tạm thời để che giấu thân phận nó và tôi, nhưng dòng năng
lượng trẻ khỏe chảy trong cơ thể cả hai chúng tôi vẫn đang sục sôi chờ ngày
giải phóng tất cả… Và theo linh cảm thì nó sắp tới rồi… nhất là khi chúng tôi
quyết định hòa nhập vs con người.


Hình Evan và Alex từ từ rồi
có nha mấy nàng ^^”





>>>>>>>>>>>>
Taurus Edward…………….


Kẻ cướp đi sự sống, sự thật về thứ quái vật…


Trong cơn sốt mê man, trong bóng tối bao tối bao trùm
mọi thứ trong cái màu u ảm. Bóng người mờ mờ phía xa cách tôi dăm ba bước chân,
cái bóng đó nhìn nghiêng thì có vẻ đang cười với tôi. Trong cơn đau đớn tột
cùng như hút cạn năng lượng tôi. Căn bệnh quái ác không tha thiết gì cái mạng
của chàng trai 18 tuổi như tôi. Nó hành hạ tôi mọi thứ từ thể xác đến tinh
thần. Ba mẹ tôi ư? Họ đâu??? Hay chỉ mình tôi??? Tôi sống một mình trên cõi đời
này, chống chọi với mọi thứ khắc nghiệt để rồi trong một cơn bão gió tôi lại
như thế, này đây tôi sẵn sàng cho cái chết suốt 18 năm qua…


- Ai đấy? tôi với cái giọng khản đặc nhìn ra cửa nhưng
cái bóng im lặng, nó tiến sát vào giường tôi ngồi xuống nhìn tôi nhưng vì quá
mệt nên tôi chẳng thấy nó có hình thù gì chỉ biết nó là một thứ thuộc về siêu
nhiên mà thôi. Nó lại mìn cười thì thầm gì đó vào ati tôi, mọi cơn đau lại bùng
lên dữ dội và khi kiệt súc tôi ngất đi mà ngỡ mình đã sang thế giới bên kia.
Cái bóng xa dần xa dần khuất sau một mớ hỗn độn màu sắc giữa đen và trắng.
Người tôi nhẹ hẫng đi như vừa mới thoát khỏi xác vậy. Cái đau nhức thể xác vẫn
còn lởn vởn trong đầu tôi, cái chết, ánh sáng nơi cuối con đường hầm lướt nhanh
như những đoạn phim cần bò bớt vì nhảm nhí nhưng nó lại nhắn nhủ cho tôi một
thông điệp là tôi đã chết…


SECRET(3) C:%5CDOCUME%7E1%5CADMINI%7E1%5CLOCALS%7E1%5CTemp%5Cmsohtml1%5C01%5Cclip_image022( khoảng trắng im lặng và đáng sợ…)


Quá nhanh quá hụt hẫng để rồi
tôi nhận ra rằng tôi còn nuối tiếc lắm… Cái khoảng trắng quanh tôi trắng toát
không một mảng màu nào cả. Không một góc cạnh nào giới hạn để ta biết nó rộng
lớn chừng nào. Tôi cứ bước lùi lại nhưng tay lại song song trước mặt như sợ
tông trúng một cái tường nào đó thì khổ…


- Anh có thể trở lại cuộc
sống thường ngày của mình. Anh có thể lấy đi sự sống của người khác nếu tên
người đó có trong danh sách tử thần. Đem họ về nơi tái sinh… - Giọng nói kì cục
phát ra từ đâu tôi không thể xác định nhưng tôi biết rằng tôi đang là gì, là ai
mà được giao nhiệm vụ ấy. Tôi là Thần chết – kẻ được mệnh danh là chôm chỉa
linh hồn người khác. Đáng nguyền rủa


- Về nguyên lí là anh đã chết
nhưng anh có thể hiện diện ở hai thế giới là Cõi Âm và thế giới con người. Anh
có thể cho ai thấy mình và ai không được thấy mình. Tuy nhiên không nên lạm
dụng quyền này mà tự ý đem bán linh hồn
cho các tà ma bởi lẽ nếu cứ cung cấp sẽ dẫn đến đại họa…


- Nhưng tôi không muốn làm kẻ
cướp đi linh hồn người khác như vậy thật độc ác…


- Thế anh nghĩ chúng tôi muốn
lắm chắc nhưng con người thì phải sinh và có tử thì xã hội này mới tiếp diễn
được chứ nhỉ??? Chỉ có bọn dị nhân thì không chết được thôi…


- Nói vậy thì tôi cũng là một
dị nhân thôi chứ có gì đâu???


- Nhưng anh không sống để
chật đất mà làm thoáng đất, hiểu chứ???


- Nhưng tại sao lại chọn tôi
làm cái công việc kì cục này cơ chứ và người đang nói chuyện với tôi là ai thế???


- Anh hỏi nhiều quá đấy Ed ,
về chỗ của mình nào sẽ có nhiều người làm việc như anh thôi.… Chưa dứt lời tôi
lại trở về cái giường của mình nhưng lạ thay người tôi xuyên giường. Mắt tôi mở
to như muốn nổ cả con mắt vì ngạc nhiên…
Trong túi quần tôi có cái gì sang sáng. Đó là danh sách tử thần. Bên trong danh
sách là những cái tên của những con người sắp chết, địa điểm, ngày giờ chi tiết
được họa tiết thật đẹp, nét chữ cứ như văn tự cổ xưa nhìn không biết chán. Xem
nào…


- Melisa Anatbatenus ở khu C
dãy phố Botxơ. Vừa mới nghĩ tới cái tên tôi lại hiện ra ngay cái nơi mình cần
đến, kinh dị thật. Người tôi xuyên
qua cái cổng sắt màu đen cổ kính sang trọng tiến vào một ngôi nhà ấm cúng nhưng
vắng tiếng cười. Khi tôi bước đến một căn phòng màu hồng với các mảng được tô
màu trời hy vọng trông khá khang trang đẹp đẽ. Cô bé đang nằm trên giường bệnh
chính là Melisa. Trong sổ sách thì còn 10 phút nữa cô sẽ bị chứng vỡ tim mà
chết. Tôi không thể cướp đi mạng sống của một cô bé 15 tuổi với khuôn mặt thiên
thần như vậy. Thật tàn nhẫn khi tước đi linh hồn em, cha mẹ em sẽ đau buồn thế
nào đây??? Tích tắc … đồng hồ báo thời gian không ngừng và không chờ đợi ai nó
trôi nhanh quá. Tôi chỉ còn có 3 phút nữa thôi, tôi phải làm gì đây??? Tích
tắt…


Và cái giây cuối cùng cũng
qua, tôi không hề lấy đi linh hồn em nhưng … linh hồn của ba em đã thay thế tên
em trong danh sách tử thần. Ông Anatbatenus bị chứng phình động mạch thay cho cơn vỡ tim
của em. Người cha phúc hậu nhắm mắt trước hai khuôn mặt của vợ và con mình, ông
mỉn cười vì ông đã thấy tôi, ông gật đầu để tôi mang ông đi thay cho đứa con bé
bỏng của ông, ông muốn nó nhìn cuộc đời tươi
đẹp
này thay ông. Và ông ra đi ở tuổi 35…


Sự dằn vặt tôi suốt cuộc đời
mình, nhưng cái gì thì vẫn có tiếp diễn tôi mang linh hồn ông tới nơi tái sinh.
Một dòng thác trắng xóa xinh đẹp. Linh hồn ông như làn khói hòa vào dòng thác
rồi biến mất… Tôi vẫn như thế, vẫn hình hài của một chàng trai 17 đẹp trai và
hào hoa nhưng rất tiếc là tôi đã chết


Vài năm sau tôi lại ghé qua
ngôi nhà đó một lần nữa để lấy đi sự sống của người mẹ xinh đẹp đáng kính của
em giờ đã già cỗi lắm rồi đang nằm chờ cái chết. Tôi hơi ngạc nhiên khi con
trai nhỏ, Jake của cô bé Melisa ngày nào lại chính là linh hồn của bố cô. Tôi
mang mẹ cô bé đi, à không phải là quý bà Anatbatenus chứ nhỉ…


Thế đó, tôi dần dần quen với
cái nghề tước đoạt linh hồn của người
khác, thật khủng khiếp và đáng sợ…


SECRET(3) C:%5CDOCUME%7E1%5CADMINI%7E1%5CLOCALS%7E1%5CTemp%5Cmsohtml1%5C01%5Cclip_image024


Part này khá dài, đơn giản
chỉ là giới thiệu thân thế và mối quan hệ với nhau mà thôi. Phần sau có lẽ sẽ
gay cấn hơn một chút nhưng báo trước là đừng hụt hẫng với các couple vì đa số
đã được chia và chưa thể nói trước được vì trong truyện sẽ có những thay đổi
bất ngờ…


G

Chữ ký của Jss
Mon May 06, 2013 7:57 am
Jss
Jss
ღ active member ღ
active member

Cấp bậc thành viên
Danh vọng:
120%/1000%

Tài năng:30%/100%

Liên lạc

Thông tin thành viên
» Nữ
» Tổng số bài gửi : 120
» Hoàng Kim : 245
» Thích : 37
» Birthday : 09/09/1993
» Join date : 29/07/2012
» Age : 30
» Đến từ : Có một nơi chỉ có mình tôi biết
» Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: SECRET(3)


mấy cái hình đăng lên mà mất hết trơn rồi, nó bị bhỏng rồi thôi thì tạm thơi đọc truyện đi ta up 3 part nữa bù vậy.... 2!

Chữ ký của Jss


SECRET(3) Collap11Trả lời nhanh
Trang 1 trong tổng số 1 trang