Truyện 12 chòm sao

Dành cho những bạn thích đọc truyện, thích viết truyện về 12 chòm sao
 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập


|
Bookmarks

12 CHÒM SAO VÀ HỌC VIỆN PHÁP THUẬT CHAP 7 (END ^^~)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Thu Sep 04, 2014 6:30 pm
Jss
Jss
ღ active member ღ
active member

Cấp bậc thành viên
Danh vọng:
120%/1000%

Tài năng:30%/100%

Liên lạc

Thông tin thành viên
» Nữ
» Tổng số bài gửi : 120
» Hoàng Kim : 245
» Thích : 37
» Birthday : 09/09/1993
» Join date : 29/07/2012
» Age : 30
» Đến từ : Có một nơi chỉ có mình tôi biết
» Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: 12 CHÒM SAO VÀ HỌC VIỆN PHÁP THUẬT CHAP 7 (END ^^~)


...
- Nếu như em ở đây hãy cho tôi được nhìn thấy em một lần!- Song tử thều thào...
- Chúng ta đang ở đâu??? Nơi này sao mà ấm áp thế??? Cự gải tia sáng màu vàng nhạt đang nằm sấp xuống trong một không gian màu xanh ấm cúng ấy.
- Mình chỉ nhớ là đã ngất đi rồi mọi thứ đau đớn cũng biến mất và giờ mình đang có cảm giác bình yên của ai đó đang truyền vào cơ thể mình vậy.
- Cự giải!!!
- Song tử??? Là anh à???
- Mừng quá cuối cùng anh cũng tìm được em!!!
- Em đã thấy tất cả những gì mà anh đã làm!!! Trái tim em quặng đau và giờ thì em biết mình đã yêu anh mất rồi.
- Cự giải... Song tử nói không nên lời ôm chầm lấy hình hài nhỏ bé của Cự giải vào lòng mình như báu vật. Và đâu đó lại có tiếng nức nở... vụt ... chớp lóe lên lại chợp tắt...
 
- Làm ơn xin đừng đùa giỡn với cảm xúc của tôi, đừng biến mất! Tôi xin em!- Song tử vẫn nói, trong giấc mộng mị dài đầy đau khổ của anh hiện lên một bóng dáng người con gái mái tóc tím dịu dàng, nhưng rất tiếc cô quay lưng lại với anh cô rõ ràng mới ở đây cơ mà? Anh mới ôm cô đây? ... Cô mất hút trong đêm tối... Giọng nói vang lên đau đớn đâm vụt vào tim anh:
- Anh không phải là Song tử mà tôi luôn nghĩ trong tim tôi! Xin lỗi, tôi căm thù anh!- Giọng nói đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh, những sợi thần kinh đang hứng chịu sự đau đớn không ngùng, nhưng anh mặc kệ, nó không tài nào dập được sự nhớ nhung và tình yêu dành cho Cự giải của anh! Anh đào hoa, ừ thì anh đào hoa thật nhưng trong tim anh chỉ có mỗi mình em thôi Cự giải, anh xin em, về bên anh đi!!!- Song tử nghiến, những nỗi đau trong cuộc chiến vừa qua làm anh thấy mình là một tên con trai vô dụng, người mình yêu cũng không bảo vệ được, không thể an ủi khi cô buồn khóc, chỉ biết đứng lặng thin nghe tiếng nấc thổn thức của cô đêm đêm xé lòng...
- Dậy nào! Nếu anh mà không dậy, em thề sẽ bỏ anh đi!- Cự giải quỳ bên người anh đang cố sức lay anh dậy. Những gì anh vừa nói cô đều nghe hết, cô biết chứ, cô biết anh yêu cô thế nào, cô biết anh luôn mang cô trong tim dù cho anh có đào hoa đến đâu chăng nữa, ngay cả khi cô chết đi cô vẫn không tìa nào bỏ đi được vì cô biết cô phải hồi sinh, phải sống bên anh với tình yêu của anh. Anh vẫn là anh là người yêu cô, vậy là mãn nguyện lắm rồi...
- Cự giải? Cự Giải? CỰ GIẢI??? CỰ GIẢI??? CỰ GIẢI??? LÀ EM!!! LÀ EM THẬT RỒI, LÀ EM TÔI KHÔNG MƠ ĐÓ CHỨ!!!!!?—Song tử ngay sau khi nghe tiếng gọi thánh thót của Cự giải anh ngồi bật dậy. Anh hét lên vui sướng, ngay lúc cơn ác mộng nhấn chìm anh, cô biến mất hoàn toàn trong tiềm thức.
- Là em...- cô mỉm cười đáp nhẹ... Anh ngồi bật dậy nhấc bổng cô lên xoay đủ một vòng rồi bế cô lên cứ thế mà đi bảo vệ cô trong vòng tay của mình...
...
-SONG NGƯ!!! ĐỒ CHẾT BẦM!!! CÓ CHẾT LÀ MA CŨNG PHẢI HIỆN HỒN VỀ CHO TÔI NGAY LẶP TỨC!!! AI CHO PHÉP ANH ĐƯỢC TỰ Ý NÓI YÊU TÔI RỒI BỎ ĐI VẬY HẢ???- Mái tóc cam bù xù đang đứng  hét toáng lên đinh tai nhức óc.
- Ai! Nhức đầu quá! Tiếng sư tử hà đông mới sớm đã rống! Cái học viện này không ngờ còn có cả Sở thú nữa. Đặc sắc ghê!!!- Dáng người cao to thư sinh đang nhìn vào cuốn truyện cười, ngồi vắt chân trên bờ gạch, cảnh tượng hiện ra như lần đầu anh và cô phải lòng nhau...
- AI nói anh là có sở thú?- Sư tử trợn mắt, khuôn  mặt vô cùng dễ thương với hai cái má phúng phính sữa...
- Ôi trời! Không ngờ họ còn quên khóa chuồng Sư tử để xổng mất một con!- Song ngư ôm tim đóng kịch nhằm trêu ghẹo cái con bé đang đứng dưới bờ tường  ngước đôi mắt long sòng sọc màu đào hận mình không thể leo lên bờ gạch đi cắn chết cái con cá mập đáng ghét kia được.
- ...- Cô xịu xuống...
- Này!!! Có là hồn ma thì cũng đừng hiện ra trêu ghẹo tôi như vậy, anh làm tôi chết mất, tim tôi không đủ mạnh mẽ như anh! Xin lỗi, tôi mộng tưởng nhầm người rồi!- Sư tử quay lưng bỏ chạy!!!
- Ê!!!  Ai cho em nói tôi là ma hả, phát ngôn linh tinh??? EM CƯỚP TRÁI TIM TÔI CHO ĐÃ RỒI CHẠY TRỐN THẾ À?- Song ngư nhảy phốc xuống đất ôm chầm lấy dáng người đầy đặn ấy... rồi xoay người cô lại...
- Hahahaha... Anh bị lừa rồi!!!- Một giọng nói lanh lảnh phát ra từ phía sau lưng anh... người anh vừa mới ôm vào lòng hóa ra là một con búp bê hình nộm giả... Mặt anh đỏ lựng lên và sau đó đổi thành một khuôn mặt gian tà...
- Ha! Để xem tôi trị tội em về tội dám đánh cắp tim tôi như thế nào!!!- Yaaaa... đứng lại!!!
- Có ngu mới đứng!!! Lêu lêu!!!- Cô lè lưỡi kéo mắt xuống trêu anh. Cả hai người đuổi nhau chạy quanh vườn nhà học viện...(couple này nhộn và nhắng nhất trong 6 cặp! ^^~)
 
 
    
-  Em đâu??? Tôi không muốn xa em!!! Em nơi nào??? Thiên yết miệng nham nhảm độc thoại một mình trong cơn mơ =.=”
- Em nào thế hả bọ cạp xấu xí kia??? Quên tôi sao??? Giọng nói đầy vẻ giận dỗi của cái cân lệch =))]
- Bình nhi... Anh chưa dứt lời thì một nụ hôn ngọt ngào nhất mà anh có thể nhận được từ đôi môi đỏ mọng của Thiên bình, anh nhắm đôi mắt lại im lặng đón chờ đến ngẹt thở người anh nóng như muốn nổ tan tành ( Thiên Bình ơi, nàng định làm trái bom nguyên tử hay sao mà làm con bọ cạp kia muốn nổ tan tành thế?=)) ).
- Tôi nghĩ mình đã mất em thật rồi!- Thiên yết nhìn Thiên bình với ánh mắt dịu dàng nhất có thể, điều mà trước đây chưa từng có người nào nhìn thấy được, ngoại trừ Thiên bình, người anh yêu nhất từ trong sâu thẳm trái tim...
- Chao ôi! Hai người có thôi sến súa như thế không hả?- Một giọng nói ngang phè phè phát ra ở đằng sau hai người và không ai khác chính là Tên Ma kết – Cái bóng đèn 1000W đang phát huy hết công suất trong việc phá hỏng không khí Rồ-mán-tịc của người ta... Thiên yết không nói gì ánh mắt đang dịu dàng bỗng dưng biến hóa nhanh thành cái nhìn tóe khói đầy lực sát thương chỉa hướng về Ma kết còn Thiên bình với khóe môi giật giật. Bỗng:
- Thật ra sến không phải là cái tội! Chỉ là người ta đang hạnh phúc nên não mất đi chức năng lạnh lùng vô cảm thôi!!!
- Xử nữ!!!- Thiên bình đang nằm trong lòng Thiên yết, cô đứng bật dậy, ánh mắt vừa vui mừng, pha lẫn chút gì đau xót. Mọi thứ trước mắt cô dường như đang nhòe đi, mờ mờ ảo ảo... Hình ảnh một tia sáng màu tím lao vút xuống vực thẳm đen ngòm rồi chợt tắt làm cho Thiên bình cảm giác như ai đó đang bóp nghẹt tim mình...  cô không thể tin nữa... Đôi chân chạy thật nhanh, do mới tỉnh dậy nên hơi choáng cô lại bị ngã vật xuống... Đôi bàn tay trắng nõn, những ngón tay thon dài chìa ra trước mắt cô. Thiên bình nắm lấy xiếc chặt! Tay chạm tay... luồng hơi ấm mang nét của sự sống bên trong con người của cô gái trước mặt. Thiên bình òa khóc... Nước mắt chảy lem nhem ôm chầm lấy người trước mặt mình...
- Không cho cậu được phép biến mất một lần nữa nghe không?
- Ngoan, nín đi! Tớ ở đây rồi mà!- Xử nữ vỗ về trên tấm lưng mảnh mai của Thiên bình, lòng chợt ấm đến lạ, cảm giác khi bị mọi người bỏ rơi thật cô độc, thật đáng sợ, chỉ nhớ lại khoảnh khắc từng con người biến mất ngay trước mặt cô là tâm tư cô như bị ai đó vò xé, đốt cháy, đau đớn. Cô khẽ liếc mắt về phía Thiên yết, ra hiệu cho anh mau mau kéo Thiên bình ra đi nơi khác...
Thiên yết nhíu mày có vẻ không hiểu cho lắm nhưng rồi cũng ngồi dậy ôm Thiên bình vào lòng thì thầm vào tai cô nhóc câu gì đó rồi lôi đi...
Lại nói đến Ma kết, từ ngay lúc nghe tiếng Xử nữ vang lên, thật sự anh rất muốn lao vào cô nhấc bổng cô lên, muốn hôn cô và chiếm lĩnh cô là của riêng anh. Nhưng... tổn thương một lần rồi, liệu cô có thể tha thứ cho anh, cho mọi lỗi lầm của anh chăng? Ma kết do dự, anh không dám nhìn thằng vào cô, nhưng lại không muốn chạy trốn sự thật... Anh sợ cô bị tổn thương, cô từ chối anh. Nếu thế thì tim anh tan nát mất. Ai nói là đàn ông thì không thể khóc, thì không biết đau? Chỉ có điều là họ không thể hiện ra ngoài. Ngày cô đi khỏi học viện... Tối đó anh ngồi dưới ánh đèn trong phòng cô, các mô hình nhà mô phỏng theo bản thiết kế của anh do chính tay cô làm vẫn còn ở đó. Nó sinh động, nó hoàn hảo và nó mang hình ảnh của cô, dịu dàng say đắm... Căn nhà ấy vẫn chưa hoàn thiện, nó thiếu một tình yêu, một tình yêu không thể nào có lại được, chính bản thân anh vô dụng đã đánh mất đi nó. Đêm nó, Anh đã xác định trong tim mình có ai!!!
Cô kiên nhẫn đứng đó, trong suy nghĩ cô vô cùng rối, rối như đám tơ hồng vò lại...  Chưa bao giờ cô có ý định hận anh. Miệng cứng rắn nói với Thiên bình là “Bọn con trai không là là tất cả có chúng ta mới là nhất, thiếu họ chúng ta không phải không sống được.” Thực sự là thế, nhưng trong từng ý nghĩ của cô bao giờ cũng nhuốm gam màu chủ đạo mang tên Ma kết... Cô nhớ, nhớ chứ, nhớ nỗi đau anh lại cho cô khi đôi môi hoàn hảo như tượng kia đang hôn lấy một người con gái khác, khi ánh mắt anh lạnh lùng nhìn cô và khóe môi vẽ nên nụ cười khinh bỉ, nó in sâu trong đầu cô. Nghĩ lại cô chỉ muốn quay lưng đi, nhưng rồi cô nhận ra, cho dù anh có hôn ai, là do ép buộc hay tự nguyện, làm tổn thương cô thì trong tim cô chỉ có anh mà thôi.  Mọi đau đớn trôi tuột vào thinh không...
- Ma kết...- Tiếng nói bật ra từ trong tim cô thoát ra ngoài phá vỡ sự im lặng nặng về đáng sợ ấy... cô vội vã che miệng lại. Thực sự cô không thể kìm nén nổi bản thân mình nữa rồi... Nước mắt chảy ra dàn dụa như xát cả bể muối trong tim anh... Ma kết chầm chậm tiến lại gần cô...  Dịu dàng hôn lên đôi mắt ngấn nước...
- Anh yêu em! Sẽ không bao giờ anh để em phải chịu thêm tổn thương nào nữa...

Ánh hào quang của mặt trời dịu dàng lọt vào một căn nhà chung ấm áp mang hơi ấm người với người. 12 con người, 12 sức mạnh tiềm ẩn, 12 trái tim có cùng nhịp đập, 12 lý tưởng sống cao đẹp, cùng mang chung một sứ điệp: Cùng Bên Nhau Bảo Vệ Hành Tinh Màu Xanh Đẹp Đẽ này...
HAPPY END~~~
P/s: Có ngoại truyện thưa mọi người ^^~ XIn lỗi đã drop truyện này quá lâu rồi  sorry

Chữ ký của Jss


12 CHÒM SAO VÀ HỌC VIỆN PHÁP THUẬT CHAP 7 (END ^^~) Collap11Trả lời nhanh
Trang 1 trong tổng số 1 trang