Title : Trăng
Author : Repotoni
Pairings : TY - CG ( nhưng ai cùng tâm trạng thì cứ đọc vì chẳng có chữ TY hay CG gì trong này cả :D)
Genres : Angst
Thể loại : tình cảm vu vơ
Warning : viết cho nó vui thui nên đọc vào sẽ thấy cực phởn. Yếu tố hài trong này là sự nhàm của fic :))
Note : tặng cho những ai chưa yêu, đang yêu, đã từng yêu của 4rum. Ai có ý chọi đá xin đổi thành kim cương cho nó dễ ném ^^
Tôi sinh ra trong một đêm trăng trọn vẹn…
Và tôi tồn tại giữa những khoảng khắc lênh đênh của vòng nhật nguyệt…
Cho đến một ngày…
Tôi đang bước đi trên một con hẻm dài xám bụi. Bóng sáng lập lòe từ một chiếc đèn đường sắp hỏng, yếu ớt rơi vãi lên bờ đất lũng trũng, nhác nhô. Đàn thiêu thân nâu sậm bám lấy bám để lên bờ kính rơi bể. Nhịp cánh quây quần đều đặn, nhịp nhàng. Nghe rất to và rất rõ…
Dưới một đêm tháng hai lặng gió.
Tĩnh lặng.
Tôi cúi rầm mặt xuống, lắng nghe từng tiếng nhạc êm đềm. Bài ca Valentine mật ngọt trải dài trên con đường mòn trát sạn. Chậm rãi và thanh bình. Như cách mà tôi chìm đắm trong tiếng bước chân của một người. Ngay bên cạnh.
Trăng khuyết vành vào đêm Tình Nhân…
…
Không gian trầm mặc cùng dòng khí lạnh hen nồng cánh mũi dễ khiến cho con người ta nhớ đến rất nhiều chuyện.
Tôi thở khẽ ra một cụm khói trắng ngần, phất phơ mờ ảo, là sương, là thứ tôi tôn sùng, vì nó lu mờ những điều mà tôi không nên thấy, cũng như nó che kín mọi cảm giác của tôi. Và tôi cũng ghét sương vì điều đó.
Tại sao phải cố gắng che giấu sự đau khổ của bản thân ?
Tôi lắc đầu hất tung câu hỏi. Một lần nữa. Tôi trốn tránh.
Mảnh áo khoác mỏng người vận chỉ đủ khỏa lấp tấm lưng, còn bên trong thì chỉ là một chiếc áo thun trắng nhàu nhĩ. Nét mặt người nghiêm nghị, người không thấy lạnh sao. Từng khoảng chân người bước vừa đủ rộng để tôi có thể theo cùng. Nhưng đó không phải vì tôi, đó, giản đơn chỉ là phong thái riêng của người.
Nhịp nhàng rảo bước. Đều đặn bước đi. Vượt qua và để lại những thứ vụn vặt ở phía lại. Kể cả tôi.
Người ta khuyên, tưởng tượng quá nhiều là một cái tội. Nhưng tôi lại là kẻ luôn sống với những cảm giác bất an thường trực. Sợ mọi thứ. Kể cả người.
Đối với những thứ đến quá dễ dàng, quá nhanh, đến mức có thể vụt mất chỉ trong một khoảng khắc. Tôi sợ.
Tôi, một người sống là để chờ đợi. Và tôi chờ đợi người…
Người, một người sống là để vượt qua. Và người vượt qua tôi…
Rốt cuộc. Tôi chỉ là một kẻ lãng du…
Chỉ ước…thời gian dừng lại tại đúng thời khắc này…
…
Cánh cửa nhà cọt kẹt mở ra, chào đón tôi. Là hơi ấm gia đình, là hơi thở của tình thương. Nhưng nó thực sự có ấm bằng người. Nhìn vào cặp mắt đen lần cuối, tôi thấy hình ảnh tôi đọng lại…
….Trên một màu đen vô cảm.
- Anh có bao giờ từng nghĩ những khoảng khắc này sẽ tồn tại mãi mãi không ?
- Không có thứ gì là mãi mãi cả.
- Nếu em chứng minh được, thì anh có đồng ý ở bên em mãi mãi không ?
- Anh không thể hứa. Chẳng ai có thể hứa.
Người chặt lưỡi, rồi quay người. Tiếp tục bước đi. Chiếc bóng cô độc luồn sâu vào góc hẹp của con đường tối. Lui dần vào màn đêm. Hòa nhập vào đó. Rồi biến mất.
Người không bao giờ tạo hy vọng bất kỳ ai. Nhưng tôi đã lún quá sâu rồi.
Đã bước…đã sa lầy…
Trong một ngày trăng không trọn vẹn…
…
- Hắn đi rồi. Hình như không quay lại đâu
- Cậu ta đi rồi. Đừng chờ nữa.
- Ngu ngốc, đĩa mà đòi đeo chân hạc sao ?
- …
Mấy người đang nói gì. Sao tôi lại không nghe thấy. Vắng lặng quá. Mờ nhạt quá. Tôi đang ở đâu.
Có cái gì đó đang rạn nứt. Sắp vỡ tan rồi.
Tôi đấm thình thịch vào bờ ngực quặng đau. Sờ xoạch khắp nơi như đang cố tìm lấy một thứ. Nhưng thứ tôi thấy chỉ là một khoảng không, trống rỗng, vô sắc.
Khó thở.
Tôi ngước nhìn tấm gương vỡ trước mặt. Máu thấm nhòa lăn tròn khắp bầu mặt vô hồn mặt của kẻ trong gương. Tàn tạ. Xám nghét. Một bóng ma hoang dại không hơn. Rồi vô thức để cạnh sắt cắt vào da thịt. Nó khẽ nhăn. Nó là tôi.
Nó cười lên điên dại. Nó đang đau đến quặng người. Nó đã hiểu ra. Mặc dù đã quá trễ.
Cuối cùng…nó chẳng là gì.
Đã sa…và đang rơi…
Rơi…
Rơi…
Rơi…
Trong một ngày trăng mất đi một nửa…
…
Tôi đang ở trong một quán cà phê nhạc nhẹ. Khí lạnh tỏa ra từ chiếc máy điều hòa làm tôi rúc sâu vào bờ áo ấm áp. Cầm chặt tách cà phê sữa nóng trong tay, tôi khẽ đặt môi vào cạnh sứ nóng ngần. Nồng nàn đến dịu ngọt. Tôi đã tự đánh lạc hướng tình cảm của mình.
Tình cảm không giống như ly cà phê sữa. Nó không ngọt, không ấm. Nó chua chát, nó lạnh. Nhưng, tôi đã thích cà phê từ dạo ấy. Nói chính xác hơn, tôi nghiện nó, nghe thật tồi tệ, nhưng ít ra, cảm giác nó mang lại cho tôi không phải là sự xa cách, chia lìa…
Một năm. Hai năm. Rồi lại ba năm. Đã năm năm trôi qua rồi còn gì, không một bức thư, không một lời nhắn gửi, tín hiệu vàng bạc sắc, khuôn mặt cười mất tăm. Thầm nghĩ lại, sự chờ đợi của tôi có ích gì chứ, nó mỏng manh, dường như vô vọng. Chẳng biết người ở nơi ở mới thế nào, có vui không, có khỏe không, có sống tốt không, và, đã yêu ai như tôi đã từng yêu người chưa ?
Chắc là rồi.
Vì thế nên người chẳng còn nhớ đến tôi. Mà tại sao tôi phải buộc người nhớ đến tôi chứ ?
Dù gì… tôi cũng chỉ là người dưng.
Bước đến bên người chỉ trong một khắc, rồi khắc sau như hai người xa lạ. Người bước đi, không đoái hoài. Tôi ở lại, chờ một khoảng khắc. Hay để tôi nghĩ ngợi thay cả phần người nghen ?
Tôi khóc. Vết thương năm nào chưa kịp lành lại bị xé ra. Rách toạt. Rỉ máu.
Tôi đau.
Phần chất lỏng nâu vàng sánh nhẹ dưới mảnh sành nhuộm trắng. Một màu trắng tinh khôi giờ đã bị vấy bẩn. Loang lỗ. Đục ngầu. Tách cà phê nguội lạnh. Bỗng lại rung lên dưới nhịp độ của căn phòng hòa nhạc. Vòng xoay tròn xoáy cả vào tâm hồn trống rỗng, đắm chìm tôi vào một quá khứ xa vời. Đang rạn vỡ.
Hy vọng được dựng xây từ những kí ức không trọn vẹn, mỏng manh như thể chỉ cần chạm tay vào thì mọi thứ có thể chỉ còn là những hạt cát nhỏ li ti, nhưng mãi mãi không bao giờ tan biến.
…
Ánh sáng xuất phát từ cuối con đường là ánh sáng đẹp nhất.
Và tôi đã thấy được nó.
Đúng. Đẹp. Rất đẹp…
- MAU TRÁNH RA !!!!
Tôi không còn nhớ gì nữa. Bóng đen che kín con ngươi vàng. Mù mịt. U mê.
Và khi tôi tỉnh giấc. Tôi thấy màu trắng của ly sứ, một màu trắng nguyên vẹn không hoen ố…
Là của tấm khăn vải trùm qua kẻ đầu.
Tôi nằm đó.
Thân xác rã rời. Đóng mắt.
Da thịt xám xanh. Khóe tay tím ngắt.
Căn phòng nghẹt gió. Màu khói mịt sương thỏa nghịt ngùng.
Khắp quanh là những tấm ga nhàu nhĩ, ướt đẫm nước mắt.
Không phải là nước mắt của người.
Người chẳng bao giờ khóc vì tôi.
Đến cả thời khắc này…người cũng không hề tới.
Chưa bao giờ…
…
Người ở lại ơi xin đừng khóc nữa, vì nước mắt sẽ chóng khô, rồi trái tim vẫn ngập đầy khoảng trống.
Tôi chưa chết…Tôi vẫn chưa chết…
Vì tôi phải sống để đợi… …đợi đến khi người quay về.
Đợi cho đến khi…nghìn thân này rụn vỡ…
Đợi cho đến khi…lời hứa được thực hiện…
…
Viên thủy tinh rơi tõm xuống, âm thanh bị dìm sâu vào khoảng không trống rỗng…
Tan rã rồi…rụn vỡ rồi…
…
Đến khi…
Tất cả chỉ còn là một màu trắng…
Thanh tẩy và phong trần…
Trong một ngày không trăng. Lạnh lẽo đến cô hoạnh…
Hình như mình up cái này có hơi "lạc loài"