| -Bảo bảo….Bảo Bảo….
-Ưhm….
Anh lay mạnh người Bảo Bình, hốt hoảng khi thấy màu đỏ thẫm của máu vương trên áo cô…Khuôn mặt của Bảo Bảo hơi nhíu lại, rồi cô từ từ mở mắt ra, khẽ xuýt xoa….
“Cô ấy không sao rồi!!!”- Kim ngưu thở phào, gương mặt anh ánh lên niềm vui….
-Đây là đâu???
Cô hất mái tóc xanh óng ả, dáo dác nhìn quanh, cố để nhận ra một cái gì đó quen thuộc…Không…không…đây không phải là phòng thí nghiệm thường ngày, cũng chẳng phải nơi cô và các bạn lui tới…..Vậy đây là….đâu????
-Ngưu à, Ngưu à, đây là đâu???- Bảo bình vừa nói vừa lay mạnh người anh, vẻ mặt có chút hốt hoảng
-Ưhm- Ngưu-chan hơi nhíu mày
-Anh làm sao thế???- Dứt lời, Bảo Bình nhìn theo hướng tay của Kim Ngưu, một bên áo đã rách toạc, để lộ mảng da đỏ thẫm, liên tục rỉ máu, rơi xuống đọng thành từng vũng nhỏ….
Môi của Ngưu-chan đã tái nhợt, khuôn mặt anh dần chuyển sang sắc trắng bệch, hơi thở bắt đầu yếu đi….
-Tôi….khôg sao…..
-Anh…anh sao vậy???- Bảo bình thực sự hoảng hốt
Những mảng kí ức mờ nhạt, rời rạc trong cô đang dần dần rõ nét, đầu của Bảo nhi buốt nhói….
Bình nhi…phải rồi…cả bọn đang đi cứu Thiên Bình mà….rồi….sao nữa???
Căn phòng….à…Ngưu và Bảo đã đi vào căn phòng thứ nhất….
-BẢO BẢO!!!!!!!!!!!!!!!!!!!CẨN THẬN!!!!!!!!
Cô nhớ lúc đó Kim Ngưu đã ôm chặt lấy cô, và rồi cô không còn biết gì nữa….
-Ngưu à, lúc đó đã có gì xảy ra thế???- Bảo nhi ôm đầu, thất vọng nhìn Kim Ngưu để chờ một lời giải đáp….
-Lúc đó….có một cái gì đó sượt qua…chắc tại tôi không bẻ hết khóa, tôi chỉ biết ôm lấy cô và…- anh nhìn xuống vết thương…-…có một cái gì đó ép vào lồng ngực tôi như muốn vỡ tung ra và...bây giờ...tỉnh lại thì...chúng ta....
Kim Ngưu dừng lại khi thấy khuôn mặt của Bảo Bình đang biến sắc….
-Sao thế, cô sao vậy??
-Anh…vì cứu tôi ư???- Bảo-chan run run đưa bàn tay chạm vào vết thương của anh…
-Ai…da…đau…đau
-Xin…xin lỗi
-Cô…không cần phải lo…tôi không sao….
-Như thế mà không sao ư???
Đôi mắt của Bảo Bình đã đẫm lệ, lần đầu tiên, ngoài các bạn cô, có người quan tâm tới Bảo Bảo nhiều như vậy….
-Anh….không được chết…hức…hức…
-Cô….không…đừng có khóc….tôi…ngốc quá…không chết được đâu…..
-Huhuhuhuhuhu…hức…hức- Bảo bảo thút thít, tay bịt chặt miệng
-Anh bị thương nặng quá, cũng tại tôi…..
-Không sao đâu…tôi không sao…cô đừng khóc nữa….
Kim Ngưu dựa đầu vào tường, thở hắt ra, tay cố gượng dậy xoa đầu Bảo nhi…..
Hai người cứ ngồi như thế cho đến khi…..
-Hmmmm…..chúng ta không thể ngồi đây mãi được, phải tìm lối thoát…- Kim Ngưu thở hổn hển, sự đứt quãng chen trong từng câu chữ….
-Anh…như thế..làm sao..- Bảo-chan ngước khuôn mặt đẫm nước, nhìn chăm chú vào Kim Ngưu
-Tôi…..khụ…khụ- anh đưa tay ôm miệng, khạc ra một thứ chất lỏng màu đỏ tươi, dinh dính, nhớp nháp
-Máu…máu…máu ư??? Anh khạc ra máu rồi…làm…làm…làm sao đây??? Bảo bình luống cuống, mồ hôi tuôn ra, tay chân lóng ngóng, chưa bao giờ cô thấy mình vụng về như vậy….
Kim Ngưu đặt toàn bộ trọng lượng của mình lên bức tường yếu ớt phía sau lưng…anh không cử động nhiều được nữa…huống chi là….Ngưu-chan nhìn Bảo Bảo chăm chăm….tình huống này…lỡ có chuyện gì xảy ra…làm sao bảo vệ cô ấy???
-Làm..làm sao đây??? Anh…anh cố hít thở sâu vào…tôi…tôi đi…tìm cái gì đó….- Bảo bình đứng phắt dậy….
Một bàn tay to khỏe, ấm áp có chút run rẩy nắm lấy tay cô….Níu lại…
-Ngưu à….
-Bảo bảo, em đừng đi….Ở lại với tôi…một lát nữa thôi….
BẢo Bình mắt ngân ngấn lệ, nhìn anh
-Đừng nói thế….tôi đi tìm cái gì đó xem có giúp được anh không…..- cô đưa tay quẹt ngang nước mắt
-Không….vô ích thôi…không có gì….có thể…giúp…một lát nữa thôi…tôi sợ…chúng ta…không được….được…gặp nhau…nữa
-Anh…đừng…đừng nói vậy mà…Chúng ta sẽ gặp nhau mỗi ngày mà….
-Hộc…hộc…..
Không khí càng ngày càng tuột xuống, cả hai người đều nhận ra điều đó….Cơ thể vốn yếu ớt của Bảo BẢo đã run lên, làn da tím tái buốt đi vì lạnh….Cô run lên…từng hồi một….
-Em…có sao không???- Kim Ngưu nhận ra
-Không…không sao….
Anh liếc qua cô, khẽ thở dài, yếu ớt cởi chiếc áo sơ mi còn sót lại….
-Anh đang làm gì vậy???
-Hơi dơ….nhưng em chịu khó mặc đi….có thể sẽ bớt lạnh một chút….-anh yếu ớt nói
-Anh đang bị thương mà…không được đâu….
-Mặc đi…-Ngưu – chan nhăn nhó
Cơ thể của anh đẹp như bức tượng được tạc, bờ vai đẫm máu đã khô đi vì lạnh….
-Khục…khục…- máu lại rơi thành từng vũng
-Anh..anh…- BẢo Bảo hốt hoảng
-Em….- Ngưu-chan nắm chặt lấy tay BẢo bình
-………..- Bảo Bình nhìn anh, ánh mắt ánh lên sự ngơ ngác, khó hiểu….
-Tôi….bây giờ…tôi phải nói………..kẻo…sau…này..không còn..có thể…
Đôi tay anh càng xiết chặt hơn nữa…..
-Đừng, đừng…đừng nói gở như thế…..
-Không….em…nghe…cho rõ…đây…tôi…tôi…yêu..em, BẢO BÌNH….à !!!
Anh dùng hết sức lực để nhấn mạnh tên cô, cốt để cô nghe cho rõ….
-Hức…hức…anh…anh- Bảo bình như không tin vào tai mình
-Tôi…..yêu…em…- anh lặp đi lặp lại lời nói ấy, hơi thở yếu ớt dần dần, nhiệt độ trong phòng giảm xuống….từ từ….
-Anh…đừng nói nữa…..em…em….cũng…cũng….yêu….anh!!- BẢo nhi khóc hết nước mắt, vục đầu vào vai anh…-…..anh cố gắng lên rồi bọn họ sẽ tìm ra chúng ta thôi…….được không???
-Anh….rất…sợ….
-Không…em sẽ luôn luôn bên cạnh anh….phù…phù…
Cả 2 người đã nhả ra khói trắng……bờ môi của Bảo Bảo bắt đầu tím tái….
-Em…phải sống….gượng dậy và…đi đi…..
-KHông!!!!
-Em….
-Anh đừng cản em!!!
Kim Ngưu nhìn Bảo Bình với đôi mắt ấm áp…Cô cũng đáp lại bằng cái nhìn trìu mến….
-Chúng ta sẽ không bao giờ rời xa,…..nhau..phải..không??
-Ưhm…hộc…hộc
Kim Ngưu rướn người, tay anh luồn vào mái tóc mượt mà của cô…xiết chặt…Anh ghì môi cô vào mình….Một nụ hôn ngọt ngào…không kém phần mãnh liệt…ấm áp….Cô tiếp nhận lấy nó, nước mắt chan đều trên má…..Mỉm cười….
BẢo Bình ngã đầu vào vai anh, Ngưu đưa tay ôm lấy bờ vai cô, dựa đầu vào tường….
-Em yêu anh…
-Anh cũng vậy….
-Bây giờ….sẽ không còn gì chia cắt được chúng ta…..
Cả hai mím môi, khuôn mặt ánh lên nét hạnh phúc….Nhiệt độ đã giảm xuống gần như tận cùng….Không khí xung quanh như đông cứng lại…Cả hơi thở và vũng máu của anh cũng gần như đóng tuyết….Nhiệt độ vẫn tiếp tục giảm dần…nhưng nụ cười trên môi họ thì không hề tắt…. :x :x :x :x :x :x , xin lỗi mọi người vì lâu quá mới post, mình bận học quá nhaz!!!!
| |