Truyện 12 chòm sao

Dành cho những bạn thích đọc truyện, thích viết truyện về 12 chòm sao
 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập


|
Bookmarks

Sau mưa... trời sẽ lại sáng (Chap 6)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Sun Mar 10, 2013 12:14 pm
Hãy cho tôi thêm thời gian... Tôi sẽ viết xong đống truyện này... T_T
Donne-moi le temps
Donne-moi le temps
ღ Member ღ
Member

Cấp bậc thành viên
Danh vọng:
14%/1000%

Tài năng:23%/100%

Liên lạc

Thông tin thành viên
» Nữ
» Tổng số bài gửi : 14
» Hoàng Kim : 40
» Thích : 6
» Birthday : 08/02/2001
» Join date : 09/03/2013
» Age : 23
» Humor : Hãy cho tôi thêm thời gian... Tôi sẽ viết xong đống truyện này... T_T
» Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Sau mưa... trời sẽ lại sáng (Chap 6)


Tiểu Yết và Song Song, hai tay nắm chặt hai mép của tấm bản đồ, bước đi trong khung cảnh đen tối.
- Không hiểu sao… - Song Song nhìn quanh. – … Lúc đi với bọn họ, mình chẳng thấy sợ gì… Mà bây giờ, mới tách ra một chút mình đã thấy hơi sờ sợ rồi…
Song Song lia vội đèn pin xuống; con sông ngầm chảy dài uốn khúc quanh co, bờ sông phủ đầy rêu:
- Ái chà chà…
- Chà, chúng ta nên cảm ơn Bảo Bảo dễ thương và Tiểu Bạch dễ mến đã đưa ra ý tưởng tới hang động tuyệt vời này… Và cũng cảm ơn cậu đã nêu ra một ý kiến hay ho để chúng ta đã quyết định tới hang động nhỏ bé đáng yêu này…
Giọng Tiểu Yết du dương nhẹ nhàng, nhưng mang hàm ý châm biếm cực kì sâu sắc, và ánh mắt sắc sảo của cô lướt nhanh qua đường đi, kết lại ở gương mặt hối lỗi của Song Song tạo thành một tia sắc bén.
- Thôi, đừng nói nhiều, đi thôi!
- Ừ ừ! – Song Song mừng rỡ nói khi Tiểu Yết đã thôi nhìn cậu bằng cái ánh nhìn sắc bén đó.
Tiểu Yết dẫn đường, Song Song hớn hở theo sau.
- Kì lạ quá!
- Kì lạ gì chứ? – Song Song ngơ người.
- Theo bản đồ, đây là đường cụt. Vậy mà…
Song Song nhìn theo tay Tiểu Yết. Rõ ràng đây là một ngã ba.
- Chuyện này là sao nhỉ? – Tiểu Yết hết nhìn đường lại nhìn bản đồ.
- Tớ không biết.
- Cứ đi đại đường nào đó đi, tớ sẽ đánh dấu vậy!
Tiểu Yết giở balô ra, lấy trong túi một viên phấn trắng. Cô vẽ lên tường dấu X thật lớn.
- OK, thế là được rồi chứ gì?
- Ừ, tụi mình thử đi về bên phải trước nha!
1 tiếng sau:
- AAAAAA!!! – Song Song kêu lên khi thấy lần thứ 3 cái dấu X trắng quen thuộc.
- Quái đản thật! – Tiểu Yết cầm bản đồ ngẫm nghĩ. – Lẽ nào bản đồ này bị sai à?
- Chắc thế rồi… - Song Song nhìn đăm đăm cái dấu X kia với vẻ kinh kinh. – Ngư Ngư đúng là…
- Chắc không phải lỗi của Ngư Ngư đâu. – Tiểu Yết đã đến cạnh Song Song.
- Thế là do ai chứ?
- Tớ biết à?
- Vậy mà cậu cứ nói như là cậu biết vậy.
- Cậu thừa biết, tớ biết thì chúng ta đã không ở chỗ này rồi!
- Nếu không biết, làm ơn đừng nói gì cả!
- Tại cậu cứ đổ oan cho Ngư Ngư đấy chứ!
- Tại sao cậu cứ đinh ninh Ngư Ngư không làm thế?
- Tớ tin cậu ấy!
- Lòng tin chẳng là gì bây giờ cả!
- Tại sao không? Nó là tất cả ấy chứ!
- Đối với tớ nó chẳng là gì!
- Cậu đừng có áp đặt cái suy nghĩ nông cạn đó lên mọi người!
- Chính cậu mới nông cạn ấy!
- Cậu thôi đi được chưa!
- Chính cậu mới phải ngậm miệng lại ấy!
- Tại cậu nên chúng ta mới đến đây! Tại cậu nên Xà Phu mới mất tích! Tất cả mọi việc đều do cậu! Cậu phải chịu hậu quả chứ đừng khiến chúng tớ cũng thế!
… Im lặng…
Song Song hỏi với vẻ hung hăng:
- Vậy tôi sẽ tự làm, được chưa nào?
- Tớ không có ý đó…
- Cô thôi đi! – Song Song quát.
Tiểu Yết nhìn Song Song chăm chú. Cô sợ rằng nếu Song Song làm điều gì dại dột, chính cô sẽ phải chịu trách nhiệm cho sự vô ý của mình…
- Vậy đây là lí do cô đi phải không? Để săm soi bắt bẻ tôi phải không?
- Song Song à, mình không có ý đó!
- Thôi ngay! – Gương mặt Song Song đỏ bừng; cậu đang trừng mắt nhìn Tiểu Yết.
- Cô đừng tưởng nói thế là xong! Phải! Cái gì cũng là tôi đấy! Cô cứ quay về với bọn họ đi! Tôi sẽ tự hứng chịu, không can dự gì đến các người nữa!
“Sự xung đột giữa bè bạn sẽ dẫn đến kết cục bi thảm…”
Có vẻ Song Song không muốn nói thêm bất cứ điều gì.
Tiểu Yết đã bình tĩnh lại. Rồi cô quay về phía Song Song:
- Đúng là cậu phải chịu hậu quả chứ đừng khiến chúng tớ cũng thế. Nhưng đó là lúc chúng ta không phải bạn bè. Chúng ta là bạn, nhớ chứ?
Song Song nhìn Tiểu Yết, ánh mắt dữ dội có phần dịu lại.
- Tụi mình sẽ không bỏ rơi cậu đâu! Và nếu thật sự… - Giọng Tiểu Yết tự tin hơn. – … cậu đã làm Xà Phu bỏ đi thì chẳng sao cả, vì tớ đã ngộ ra, làm con gái buồn là một phần của con trai…
Song Song cười một nụ cười khiến Tiểu Yết “mát lòng”:
- Cậu nói như thể tớ tệ ngang với Orion vậy.
Mặt Tiểu Yết tối sầm lại.
Song Song vội vàng:
- Tớ xin lỗi, đáng ra tớ không nên nhắc tới Orion. …
- Không sao…
- Mà vì sao cậu lại chia tay với Orion?
Tiểu Yết tựa lưng vào vách hang. Đôi mắt cô như mơ tưởng về một cõi xa xăm…
***
Một buổi chiều mùa hạ, nắng vàng rải khắp sân…
Cô bé Thiên Yết 15 tuổi đang ngồi trên cái xích đu thuở nhỏ đã nâng tâm hồn cô bay cao, cao như xích đu mỗi khi nó thả sức tung bay theo gió.
Bên cạnh cô lúc này là một chàng trai. Đôi mắt nâu, mái tóc đen gợn sóng, trông cậu ta và Thiên Yết hoàn hảo miễn chê.
Tiểu Yết mân mê sợi dây sắt đã phai màu. Cô nhìn nó đăm đăm như thể nhớ lại những chiều thuở nhỏ thường quấn lấy chiếc xích đu này, chơi đuổi bắt với…
- Này Yết Nhi! – Orion cất tiếng nói phá vỡ sự im lặng.
- Sao ạ?
- Nếu anh tiếp tục đi, em có chờ anh được không?
- …
- Anh biết bây giờ thì khó hơn cái ngày em vẫn còn là cô bé con 9 tuổi. Nhưng anh tin…
- Anh tin?
Giọng Tiểu Yết rấm rức.
- Anh tin cái gì? Tin em sẽ vẫn chờ đợi mù quáng vậy sao? Tin em đã chờ vô vọng suốt 4 năm mà vẫn có thể chờ thêm sao?
- Anh xin lỗi…
- XIN LỖI! – Giọng Tiểu Yết tổn thương sâu sắc. – Đó có phải là tất cả những gì anh có thể nói không?
- Yết Nhi…
- Xin lỗi, tôi có hẹn!
Nói xong câu đó, Tiểu Yết vụt đứng dậy; cái xích đu đung đưa dễ sợ. Orion lập tức nắm lấy tay cô.
- Bảo Bảo đang đợi tôi. Xin lỗi, tôi phải đi!
Tiểu Yết cố gỡ tay Orion ra, và có lẽ, vì không muốn làm cô đau, Orion đành nhìn theo bóng Tiểu Yết xa dần…
Ngày hôm sau, tại cánh đồng hoa tử đinh hương, loài hoa mà Tiểu Yết yêu thích…
- Em muốn chia tay.
- Hả?
- Em. Muốn. Chia. Tay!
- Tại sao lại thế? Yết Nhi?
- Làm ơn đừng gọi tôi thế nữa! Anh đã gây cho tôi quá nhiều vết thương.
- Yết Nhi …
- Tôi yêu cầu anh gọi tôi là Thiên Yết.
- Anh luôn gọi em như thế mà!
- Bây giờ khác rồi!
Tiểu Yết thét lên.
- Tôi không muốn gặp lại anh nữa.
Nói rồi, cô chạy thẳng về căn nhà thấp thoáng xa xa.
- Yết Nhi!
Nhưng Tiểu Yết đã không còn nghe nữa…

Chữ ký của Donne-moi le temps
Sun Mar 10, 2013 2:38 pm
♥RíNNỳ♥Con đã trở lại - vĩ đại hơn xưa♥
♥EmYêUmInNgỐ♥
♥EmYêUmInNgỐ♥
ღ active member ღ
active member

Cấp bậc thành viên
Danh vọng:
260%/1000%

Tài năng:23%/100%

Liên lạc

Thông tin thành viên
» Nữ
» Tổng số bài gửi : 260
» Hoàng Kim : 317
» Thích : 51
» Birthday : 21/09/2000
» Join date : 19/01/2013
» Age : 23
» Humor : ♥RíNNỳ♥Con đã trở lại - vĩ đại hơn xưa♥
» Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: Sau mưa... trời sẽ lại sáng (Chap 6)


*têm*
Good <3

Chữ ký của ♥EmYêUmInNgỐ♥


Sau mưa... trời sẽ lại sáng (Chap 6) Collap11Trả lời nhanh
Trang 1 trong tổng số 1 trang