Trên chuyến xe buýt mà Hudson vừa mới liên lạc dẫn tới Cõi âm. Tôi không ngờ ở thế giới bên này lại hiện đại đến thế. Nghe nói rằng đây là chiếc xe duy nhất có thể luồn lách ở đây mà không bị phát hiện bởi đám tà ma, người lái chiếc xe cũng là một sinh vật hiếm thấy. Nó nhỏ bé như một đứa con nít nhưng đầu lại trọc bóng cùng đôi tai nhọn cả thân hình màu xám xanh với khuôn mặt móm mém teo tóp lại và hai con mắt thì to như hai cái hố có con ngươi màu xanh, nó nói những thứ tiếng rất lạ chỉ Hudson mới dịch được. Người ta gọi nó là Quỷ Lùn – một nô lệ bị hành hạ và đối xử một cách tàn bạo bởi các tà ma. Tôi mệt mỏi chầm chậm thở ra mà lòng thì cay đắng và thấy hận mình vô cùng khi mà chính bản thân mình đã gây ra chuyện này. Tôi đã vô tình lôi kéo 10 Dị nhân vô tội bị vạ lây và quan trọng nhất vẫn là Gem. Đầu óc quay cuồng trong biển Hoang mang và tuyệt vọng vì không tìm thấy được sự trợ giúp từ ai cả…
Hỗn độn, một gam màu kinh dị đang lẩn quẩn trong đầu tôi. Cái nhận thức về cái chết cũng như sự sống quá mong manh chỉ vài giây thôi. Ví dụ như khi bạn bơi qua bầy cá mập, cú đớp đầu tiên bạn không hề thấy đau cho tới khi bạn ngập ngụa trong chính vũng máu của chính mình. Thế đấy đôi lúc ta thấy cái chết rất đau đớn như tôi đã trải qua nhưng có khi lại không hề gây đau hơn hay cảm giác gì. Nhưng cái điều đáng sợ nhất là chết đi chết lại nhiều lần...“Điều đó sẽ xảy ra nếu bạn rơi vào tay của một tà ma”
Đầu tôi lại in hằng lên một kí ức rất đơn sơ, rất dịu dàng mà lại rất êm dịu. “MẸ TÔI” Tôi không thể tin rằng trong lúc cùng quẩn thế này bà lại hiện ra với nụ cười rất hiền hậu và đôi bàn tay xương xương đầy đốm đồi mồi. Nhưng dường như giữa tôi và b à có một vách ngăn, một vách ngăn vô hình ngăn cản mẹ con tôi nhưng tôi biết rằng tình yêu bà dành cho tôi nhiều lắm. Đã nhiều năm trôi qua chưa được hình lại bà sau đám tang của bà. Ngày đó tôi không làm chủ được mình và bà đã hi sinh tôi bảo vệ tôi trước sự tấn công của con người cha tôi thì chết bị hội đồng ma cà rồng trừ khử vì dám chung sống với con người và cố gắng bảo vệ tôi. Còn mẹ tôi bị người ta loại ra khỏi xã hội vì bà dám cưu mang một con quỷ hút máu trong dạ nhưng họ không biết rằng bà phải chịu đựng bao nhiêu để nuôi dạy tôi khôn lớn. Ngày đám tang của bà không một bóng người đến viếng nơi núi rừng hoang vu, mình tôi trơ trọi với gió ngàn rít trên nhưng cao nguyên rộng lớn. Truyền thuyết bảo rằng khi có một con người chết vì một ma cà rồng thì trong người ma cà rồng ấy sẽ có một dòng máu của con người và nó sẽ chảy mãi mãi. Tôi vốn là con lai nay lại có thêm một mạch máu của mẹ nữa nên nguồn năng lượng dồi dào và đã gây sứt hút với đám tà ma khi tôi vừa chuyển tới đây…
Tôi khẽ tựa mình vào vai của Carter nhắm đôi mắt mệt mỏi của mình lại. Anh ta im lặng không nói gì khẽ choàng tay sang vai tôi để tôi có thể dựa vào. Tần ngần một lát tôi hỏi:
-Thường ngày anh ghét tôi lắm à???
Anh chàng im lặng một hồi lâu nhìn ra khung cửa sổ với những màu sắc quái dị, những mảng màu tối pha trộn với nhay trông rất quái và mọi thứ ở đây đều không bình thường một chút nào. Nhìn tổng quát thì có lẽ chúng rất giống những gì ở thế giới con người như một bản sao. Nhưng nhìn kĩ bạn sẽ thấy phiên bản này méo mó và xấu xí như cái tên của nó vậy.
- Nếu em cho rằng tôi ghét em thì tại sao tôi lại đi theo em tới đây cơ chứ? Giọng nói trầm ấm phả nhẹ vào vành tai của tôi. Một cảm giác bình yên đến lạ.
- Vì sao anh lại theo tôi đến đây dù anh chỉ mới gặp tôi vài lần? Tôi hỏi và nhận thấy câu nói đó thật ngớ ngẩn.
- Điều đó quan trọng với em đến thế sao? Hương thơm tỏa ra từ người của anh nhẹ nhàng thấm vào cánh mũi của tôi. Chưa bao giờ tôi thử ngửi mùa hương của anh ta từ khi mới gặp tới giờ. Mùi thooang thoảng như mùi của Cánh đồng Đông Bắc Cadinavi vào mùa hạ. Không gay gắt nhưng đủ làm người khác ngất ngây. Nhưng…Lạy Chúa, có người đang gặp nguy hiểm, người đó sắp phải chịu đựng sự đau đớn không đáng có, và người đó là ai cớ chứ? Nào bình tĩnh nào Victoria, mày làm được mà, cố gắng bình tĩnh tìm ra người đó là ai nào…
- Chuyện gì đang xảy ra vậy??? Diamonds lên tiếng. Cô nàng có dã tâm thôn tính thế giới laòi người kia từ nãy giờ không lên tiếng thì thầm hỏi thu hút sự chú ý của Hudson.
- Cô có thể trợ giúp cho tôi để tôi có thể nhìn xem 9 người còn lại ở đâu không? Phải cố gắng lắm tôi mới thốt ra được câu nói thật nhanh để lấy lại không khí nãy giờ nghẹn lại trong phổi.
- Được, tôi sẽ bảo vệ suy nghĩ của cô, chuẩn bị chưa? Diamonds chuyển mình sang thể Kim cương vào miễn cưỡng nắm lấy tay tôi.
- Hudson! Anh lấy cho tôi cây viết và nhiều tờ giấy chứ??? Tôi hỏi anh ta nhưng đáp lại là cái nhìn trông thật ngớ ngẩn.
- Để vẽ lại nơi giam giữ 9 người ấy mà. Anh có thấy ở đây có thể rất giống ở thế giới chúng ta không. Chỉ cần nhìn được nơi đó ta có thể xác định được họ đang ở đâu!
- Thật thông minh! Carter lên tiếng và nhìn tôi. Một cái nhìn như thấu vào tim gan của tôi, dịu đi cái sự lo lắng kinh khủng nãy giờ chực trào ra ngoài.
Diamonds
Cái cô nàng Victoria này khá thú vị. Cô ta có thể nhìn thấy mọi chuyện dù ở đâu. Một Dị Nhân có thể thích nghi được sự sống khắc nghiệt nhất có thể xoay chuyển tình hình một cách nhanh chóng. Có lẽ cô ta sinh ra là một đặc ân của tạo hóa nhưng song bên cạnh đó cô ta phải trải qua một cuộc sống đầy sự sinh tồn và hà khắc có thể hạ gục bất cứ ai nhưng cô ta thì không. Cô ấy quả thật giúp ích cho tôi trong chuyện thôn tính thế giới loài người…
Đôi mắt một bên xanh lá một bên xanh dương đang nhìn thẳng vào mắt tôi. Khẽ gật đầu tôi im lặng nhìn bàn tay cô ta khẽ siết chặt tay tôi, cảm giác lạnh cứng đến tê người. Tôi mang suy nghĩ của cô ấy vượt qua mọi vật thể trong không gian dù chúng không tồn tại, nó xuyên qua từng lớp kính đến những nơi tối tăm với tốc độ của ánh sáng. Tôi không hiểu cô ta đang nghĩ gì hay nhìn thấy gì nhưng có lẽ sự bảo vệ của tôi là tốt nhất để tìm ra tên Người Sắt kia. Bàn tay trắng nõn đầy đặn đang di chuyển với tốc độ thật nhanh lướt nhẹ qua từng trang giấy với độ chính xác cực kì. Chợt tới bức tranh thứ 9 bỗng bàn tay cô ta lại lướt rất nhanh chóng không dừng khựng lại như bức tranh thứ 5. Rồi bàn tay cô ấy chậm lại cho tới đường nét cuối cùng đã hoàn tất.
- Đó là đâu??? Tôi cầm bức thứ 9 lên và nhận ra ngay người đang bị trói ghiến vào bàn đó chính là Falcon. Anh ta với vẻ mặt có lẽ rất vui sướng một sinh vật nào đó trói anh ta lại mà tôi dám chắc đó chính là một cô ả rất xinh đẹp. Qua những đường cong của sinh vật ấy mà Victoria đã vẽ lại tôi nhận ra rằng ả sinh vật đó rất đẹp, một vẻ đẹp chết người. Phải chăng con ả đó chính là một con quỷSuccubus, một loài quỷ chuyên đi dụ dỗ những gã đàn ông yếu đuối. Nhưng không dụ dỗ được thì sẽ bắt cóc người ta sao? Đúng là một con quỷ đốn mạt không có lòng tự trọng sống bằng sự khoái cảm giả tạo của người khác.
- Hình như… Ê cái bàn, cái bàn này quen lắm!!! Carter lên tiếng.
- Văn phòng luật sư Mandeson!!! Victoria kết thúc câu nói của Carter.
- Sao cô dám chắc điều đó??? Tên Quỳ Lùn hỏi khi tay đang bận lái xe.
- Tôi đã từng đến đây một lần về một vụ kiện Khu Siêu Thị Điện Máy Đa Năng Bị Cấm vào năm ngoái. Victoria trả lời với vẻ mặt tự tin như thể cô ta rất sành sỏi về đường.
- Nghe nói vụ kiện đó lớn lắm nhỉ? Gần 105 người tham gia mà đa phần là công nhân trong Siêu thị đó thì phải? Hudson nói có vẻ anh ta biết rất nhiều về vụ kiện đó.
- Ừm hình như năm ngoái cái Tòa án gần đấy chảy rất nhiều năng lượng qua thế giới bên đây. Lũ quỷ Habana no căng bụng đi oằn ẹo trông nực cười lắm. Con Quỷ Lùn cười hăng hắc như nhớ lại cái cảnh gã vừa nói.
- Bớt tào lao đi chúng ta còn phải cứu mọi người kìa. Carter lên tiếng gạt phắt những lời đùa cợt kia đi.
- Ok tôi cần đến đó gấp. Tôi ra ngay quyết định và chạy lại buồng lái yêu cầu Tên Quỷ Lùn cho xe tới đó.
- Không được tôi cần cứu Gemini trước vì cậu ấy bạn thân của tôi. Victoria đứng dậy. Đến lúc này trong cô ta thật đáng sợ và nguy hiểm đến nhường nào.
- Tôi cần đi trước!- Giữ vững ý định đó, nhất định tôi phải đến được văn phòng đó để lột da con quỷ ác mộng mới được. Chưa xong một cái chớp mắt thì Victoria thét lên và trở nên mất bình tĩnh:
- KHÔNG!!! Cô thì biết gì chứ? Gem cần tôi cô hiểu không!!! Vòng mống mắt đỏ rực lên như dung nham đang chuẩn bị phun trào mãnh liệt.
- Thế thì Falcon cũng cần tôi! Tôi chỉ tay vào ngực mình như để chứng minh điều vừa nói.
- Cô… Tôi cần cứu Gem trước cô hiểu chưa??? Tôi thậm chí còn chưa biết cậu ấy đang ở đâu nữa kìa! Với hai hàng nước mắt, tôi không ngờ một ma cà rồng còn có thể khóc được nữa chứ. Vừa nói cô ta vừa lao vào tôi hai tay giữ lấy cổ của tôi. Cũng may tôi đã kịp chuyển thể sang Kim cương. Với tốc độ nhanh kinh hồn chưa đầy một tia chớp cô ta lao vào tôi đánh RẦM một cái thật kêu làm móp cái thành xe một lỗ to hoắm. Hai bàn tay nắm chặt cái cổ tôi tưởng chừng như khối Kim Cương ở cổ sắp nứt toác ra tới nơi. Tôi cá là sau khi trở lại bình thường thì có thể để lại dấu ấn đấy.
Aquamarine Carter.
- Bình tĩnh nào Victoria. Thở đều nào, cô cần tỉnh táo. Tôi vỗ về Victoria và cố lôi cô ra khỏi ả Kim cương kia. Thật đáng sợ nếu bạn dám chọc giận một Ma cà rồng.
- Buông tôi ra…- Cô ấy vùng vẫy một cách tuyệt vọng trong vòng tay của tôi và ngất lịm đi khi tôi cố dìu cô ấy ngồi xuống ghế. Cô ấy đang sốc, phải, và nó thật là khó chịu…
- Đủ rồi Diamonds, cô chuyển thể đi và nằm xuống chiếc ghế kia kìa!!! Tôi ra lệnh cho cô ả ngồi xuống hàng ghế cuối cùng.
- Anh quyết định làm sao??? Hudson hỏi với vẻ mặt lo lắng.
- Như vầy đi. Xe thì chỉ có một nên tôi đề nghị mọi người sẽ đi cứu từ người trong bức tranh thứ nhất đến bức tranh thứ chín. Đồng ý chứ?
- Carter! Anh không biết mình đang nói gì đâu. Chúng ta không đủ thời gian. Hudson đang rất lo lắng qua nét mặt của anh ta.
- Tôi nói được sẽ là được. Khi Vic tỉnh trở lại, tôi sẽ nhờ cô ấy liên hệ với những người đang bị bắt giam cố gắng trì hoãn để chúng ta có thêm thời gian! Được chứ?
- Vậy cũng được. Ả kim cương đang xoa bóp cái cổ khốn khổ của mình miễn cưỡng gật đầu nói.
Mon May 06, 2013 8:26 am
Jss
Tiêu đề: Re: SECRET(6)
à mà quên nói luôn Falcon và Diamondely là hai chị em họ với nhau nha mn!